Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Rốt cuộc Thần tộc cũng là chủng loại luôn đứng sừng sững trên đỉnh.
Mặc dù Yêu tộc không biết xấu hổ, nhưng thực lực chênh lệch người ta cả một đoạn, đánh không lại cũng là bình thường.
Có người của Thần tộc đột phá phòng tuyến, xông về phía Sơ Tranh bên này.
Sơ Tranh giật mình.
Làm gì làm gì!!
Ta không đánh với ngươi!
Ngươi đánh không thắng ta!
Người của Thần tộc hoàn toàn không biết những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đáy lòng Sơ Tranh, trực tiếp vung pháp thuật công kích qua.
Sơ Tranh bị ép gia nhập cuộc chiến.
Tuyết Uyên bị xóc nảy đến hoa mắt choáng đầu...
Khi đánh nhau, có thể đừng ôm hắn được không!!!
...
Nửa canh giờ sau.
Người của Thần tộc và Yêu tộc nằm chung một chỗ, cho dù là không đứng dậy được, hai bên vẫn dùng ánh mắt công kích, thể hiện sự bất hòa giữa hai chủng tộc rất là mạnh mẽ.
Sơ Tranh trấn định tự nhiên vỗ vỗ váy: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, vì sao không thể giải quyết hòa bình.”
Thần tộc: “...”
Thế thì ngươi mẹ nó thả chúng ta ra coi!!
Thượng thần Sơ Tranh có thực lực lợi hại như thế từ bao giờ?
Trong ấn tượng của đám người Thần tộc, thực lực của Sơ Tranh mặc dù không giống như trước đây, nhưng cũng không thể một mình chống lại cả đám bọn họ được!
Vừa rồi có mấy người thực lực yếu một chút, trực tiếp tan thành tro bụi...
Nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, đáy lòng của mọi người lạnh run một trận.
Đó là thứ gì lực lượng...
Thần tộc giãy dụa vặn vẹo thân thể.
Kết quả thân thể bị cố định chặt chẽ trên mặt đất.
Giống như con cá bị đóng đinh trên thớt.
Mặc người chém giết.
Sơ Tranh đi đến trước mặt Tịch Lan, rũ mắt đánh giá nàng ta.
Tịch Lan và Thanh Tiêu bị buộc chung một chỗ, sự phẫn nộ và oán hận trong đáy mắt nàng ta sắp không che giấu được nữa rồi.
Sơ Tranh xoay người, nhặt một thanh kiếm không biết bị ai ném dưới đất lên.
Mặc kệ!
Ta muốn hả giận trước đã!
“Ngươi muốn làm gì!” Thanh Tiêu gầm thét lên tiếng, thân thể giãy dụa đến lợi hại hơn, muốn bảo vệ Tịch Lan của hắn.
Sơ Tranh không nói một lời.
Tuyết Uyên chỉ có thể nhìn thấy đường cong trôi chảy nơi cằm của tiểu cô nương.
Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nhân loại không biết xấu hổ này, sao lúc này lại có chút đáng sợ nhỉ?
Không...
Không đúng!
Bản tôn đường đường là hung thú, há có thể bị một nhân loại hù đến!
Phốc phốc ——
Suy nghĩ của Tuyết Uyên vừa xoay chuyển xong, liền nghe thấy tiếng vũ khí sắc bén đâm vào thân thể.
Hắn khẽ nghiêng đầu một cái.
Đối diện với đôi mắt đẹp đang trợn trừng của Tịch Lan.
Bởi vì đau đớn, gương mặt Tịch Lan trở nên vặn vẹo.
Nhưng mà trừ đau ra, thì Tịch Lan cũng không có dấu hiệu muốn treo.
Thanh Tiêu rống to: “Sơ Tranh ngươi điên rồi!! Ngươi có cái gì thì nhằm vào ta này, ngươi không được động đến Tịch Lan!!”
Sơ Tranh đáp một tiếng: “Ồ.”
Thanh Tiêu đau lòng vì Tịch Lan: “Tịch Lan vô tội, người lừa ngươi khóa tụ hồn là ta, ngươi không được thương tổn Tịch Lan.”
“Quên mất ngươi là Thần tộc, không dễ chết như vậy.” Thật xin lỗi, không nghĩ tới chỗ này.
Sơ Tranh đưa pháp thuật vào thân kiếm, dưới ánh mắt kinh sợ của Thanh Tiêu, lần nữa đâm xuống.
“Sơ Tranh!!!”
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược thứ nhất ở vị diện này, đang load... 】
Sơ Tranh lâm vào bóng tối trong tiếng rống giận dữ của Thanh Tiêu.
Kêu la cái gì.
Cũng sẽ không treo.
Lát nữa Tịch Lan của ngươi lại nhảy nhót tưng bừng.
...
“Sơ Tranh ngươi điên rồi!! Ngươi có cái gì thì nhằm vào ta này, ngươi không được động đến Tịch Lan!!”
Sơ Tranh trầm mặc nhìn thanh kiếm trong tay.
Cái này đúng là có chút lúng túng.
Thời gian kéo ngược lại, là sau khi cô đâm Tịch Lan một kiếm nhưng không chết kia.
Nội tâm Sơ Tranh lập tức nổ tung.
Cái này không được nha!
【 Ta từng nhắc nhở tiểu tỷ tỷ rồi. 】 Vương Giả nói: 【 Cho nên tiểu tỷ tỷ, chúng ta đừng bạo lực như vậy, thân là con gái bạo lực nhiều không tốt, chém chém giết giết không phù hợp với hình tượng cao quý lãnh diễm của cô có pải không, chúng ta chỉ cần dùng tiền phá sản là được rồi! 】
Nói nhảm một đống, cuối cùng lại vòng về chủ đề.
Vương bát đản mi vẫn là Vương bát đản.
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh lẽo: “Xem ra nhất định phải là một lần chém chết.”
Như thế thì sẽ không xuất hiện trường hợp xấu hổ như vậy nữa.
【...】
Tiểu tỷ tỷ cô vẫn là tiểu tỷ tỷ.
Sơ Tranh ném kiếm đi, cảm thấy không có ý nghĩa, lại không đánh chết được, lãng phí thời gian.
Sơ Tranh bảo nhóm tiểu yêu tinh nằm trên đất giả chết lột sạch bọn thần tiên này rồi ném đi.
Cho các ngươi đến bắt nạt thẻ người tốt của ta này!
Yêu tộc: “...”
Hổ Vương ôm chặt quần áo vốn không nhiều lắm của mình.
“Đúng rồi.” Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng: “Trước đó chuyện giải trừ phong ấn, cũng có một phần công lao của ngươi, ta thay Tuyết Uyên cảm ơn ngươi.”
Người tốt phải hiểu lễ phép.
Người khác làm việc tốt, phải cảm ơn đàng hoàng.
Ừm!
Hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Tịch Lan nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, phía sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, dán vào thân thể, lạnh đến toàn thân nàng ta phát run.
“Ngươi có ý gì!?” Thần tộc nào đó mắt đỏ ngầu chất vấn.
Chuyện giải trừ phong ấn.
Sao lại có quan hệ với Tịch Lan rồi?
“Ý tứ chính là, Tuyết Uyên có thể ra, ít nhiều cũng do Tịch Lan nhà các ngươi.” Sơ Tranh hờ hững đảo qua bọn họ: “Bằng không thì các ngươi cảm thấy phong ấn đang tốt, nói hư thì hư sao?”
“Không có khả năng!”
Thanh Tiêu phản bác đầu tiên.
“Mọi chuyện đều có khả năng.” Sơ Tranh bình tĩnh nói.
...
Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, Lang Vương chưa thể đứng lên trên mặt đất đột nhiên rống một câu.
“Ngươi đứng lại!”
Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn.
Lãnh lãnh đạm đạm hỏi: “Có việc?”
Đã được chứng kiến Sơ Tranh động thủ, đáy lòng Lang Vương có chút chột dạ.
Nhưng vì lũ sói con nhà mình, Lang Vương vẫn kiên cường hỏi: “Có phải ngươi đả thương con ta không?”
“Con ngươi là ai?” Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc.
“Khách điếm Vạn Vật!” Lang Vương nhắc nhở.
“Không phải, ta không có, ngươi có chứng cứ không?” Sơ Tranh cấp tốc bác bỏ.
“Nàng nói...” Lang Vương nhìn về phía Tịch Lan.
“Nàng nói ngươi có thể tin?”
“...”
Xét thấy kịch bản vừa rồi Lang Vương tự bổ não cho mình, Lang Vương cảm thấy Tịch Lan không thể tin.
“Đừng tin những lời sàm ngôn của người khác, đầu sinh trưởng ở trên cổ, không phải dùng để trang trí.” Thanh âm lạnh như băng của Sơ Tranh chậm rãi lưu chuyển: “Huống hồ cái đầu này của ngươi, dùng làm trang trí cũng quá khó coi.”
Lang Vương: “...” Tâm lý tổn thương x2
Không đúng!!
Oắt con nhà hắn cũng đã nói nha!!
Chờ Lang Vương kịp phản ứng, Sơ Tranh đã không thấy tung tích.
Lang Vương: “!!” Cảm giác mình bị dao động!!
...
Sơ Tranh đi xuống dưới núi, Tiểu Hồ Ly vểnh tai, run lên, đột nhiên bộc phát.
“Vừa rồi ngươi có ý gì!? Hả? Ngươi có ý gì!!”
Sơ Tranh có chút ngơ ngác.
Thẻ người tốt... Bệnh chó dại sao?
Đột nhiên phát tác.
Ta có cần dẫn hắn đi xem bệnh không?!
Đáy lòng Tuyết Uyên cực kỳ không phục.
“Bản tôn dựa vào lực lượng của mình mà ra, ngươi dựa vào cái gì mà nói là lão bất tử kia giúp ta? Ngươi lại còn đi nói lời cảm tạ với nàng ta? Ngươi không biết xấu hổ, bản tôn đường đường là hung thú cũng biết xấu hổ!!”
Rõ ràng là hắn dựa vào lực lượng của chính mình.
Hắn rất lợi hại!!
“Bản tôn thế này... Ngươi có nghe lời ta nói không!”
Sơ Tranh chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: “Có.”
“Ngươi có cái gì? Ngươi căn bản không nghe ta nói!!” Tuyết Uyên tức giận đến mức cái đuôi đều vểnh lên.
Dường như Tuyết Uyên nghĩ đến cái gì đó, liền nhanh chóng giấu cái đuôi về, nhưng đáng tiếc là đã không kịp.
Sơ Tranh bắt được cái đuôi của hắn.
Muốn sờ cái đuôi, phải nhanh tay lẹ mắt nha!
Tiểu Hồ Ly học được cách giấu đuôi.
Tuyệt không đáng yêu.
Tuyết Uyên tức điên, chủ đề lập tức cong thành nhang muỗi.
***
Chương này tặng cho TieuSenhNhi chúc nàng năm mới vui vẻ