Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Trói buộc trên người Thanh Tiêu được mở ra, hắn che lấy đầu, sắc mặt cực kém, đối với chuyện mình đang ở đâu, lộ ra dáng vẻ vô cùng mờ mịt và không hiểu.
Hổ Vương nheo mắt lại, ngờ vực dò xét hắn: “Ngươi đến Thập Lý Bát Sơn của ta làm gì?”
“Thập Lý Bát Sơn? Ta không phải... tại sao ta lại ở chỗ này?”
Rất tốt!
Vấn đề này chính là chuyện ngươi phải trả lời đấy!
“Thanh Tiêu tiên quân, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ngươi ở đâu không?”
Thanh Tiêu nhìn người hỏi, giống như đang phân biệt đây là ai, vẻ mờ mịt trên mặt, không giống như đang làm bộ.
Ánh mắt của hắn đột nhiên đông lại, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, hai tay che đầu, ngăn trở tầm mắt của mọi người.
Chờ hắn thả tay xuống, khi lần nữa nhìn về phía đám người, ánh mắt và biểu cảm rõ ràng đã thay đổi.
“Thanh Tiêu tiên quân...”
Thần tộc cách Thanh Tiêu gần nhất, cẩn thận tiến lên, muốn quan tâm vài câu.
Lại không nghĩ tới Thanh Tiêu đột nhiên bắt hắn lại, bóp chặt yết hầu hắn.
“Thanh Tiêu ngươi làm gì thế!”
Thần tộc bên này lập tức bị dọa đến biến sắc.
“Các ngươi đừng tới đây!” Thanh Tiêu quát lớn một tiếng, chỉ vào đám người, trên thân bắt đầu tràn ra từng sợi từng sợi ma khí: “Các ngươi nhốt Tịch Lan ở đâu?”
Người Thần tộc khuyên ngăn: “Thanh Tiêu tiên quân, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, kia là đồng liêu của ngươi, ngươi mau thả hắn ra!”
Thanh Tiêu hoàn toàn nghe không vào: “Mang Tịch lan tới đây, bằng không ta sẽ giết hắn!”
“Thanh Tiêu tiên quân, Tịch Lan có ý đồ thả Đỗ Hồi ra, nàng không còn là Tịch Lan mà ngươi quen biết nữa...”
“Câm miệng!” Cảm xúc của Thanh Tiêu rất kích động, ma khí trên thân càng ngày càng nặng: “Làm theo lời ta nói, bằng không thì ta liền giết hắn!”
Người Thần tộc nhanh chóng mồm năm miệng mười trấn an Thanh Tiêu.
Ngay lúc bọn họ và Thanh Tiêu đàm phán, có người trông thấy Sơ Tranh xuất hiện ở phía sau Thanh Tiêu.
Biểu cảm trên mặt Thần tộc biến hóa, làm Thanh Tiêu có chút cảnh giác, theo bản năng quay về...
Ầm!
Thanh Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Trên đầu bị đánh một cái, bên tai có âm thanh ông ông, đáy mắt có một bóng người rõ ràng, chính là người tập kích mình.
Biểu cảm của Thanh Tiêu lập tức trở nên dữ tợn: “Sơ Tranh...”
Sơ Tranh: “...”
Thế mà lại không ngất!
Thần tộc chính là không giống ha!
Không sao.
Vấn đề nhỏ.
Sơ Tranh vẻ mặt trấn định, giơ tay lên lại đập thêm một cái nữa, lần này còn dùng sức hơn so với vừa rồi, hơn nữa còn tăng thêm pháp thuật, cô không tin hắn còn có thể nhảy nhót tưng bừng!
Ầm!
Vẫn không ngất.
Vẻ dữ tợn trên mặt Thanh Tiêu càng nặng, đôi mắt sung huyết, ánh sáng oán độc lay động, như muốn xé nát Sơ Tranh.
Sơ Tranh lạnh mặt, trước khi Thanh Tiêu động thủ, “bang bang” đập thêm mấy cái, ngân tuyến vòng qua dưới lòng bàn chân Thanh Tiêu, túm hắn xuống mặt đất một cái, Thanh Tiêu chớp mắt, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh âm thầm thở phào.
Quả nhiên là tốc độ phải nhanh!
Chỉ cần tốc độ nhanh, tiên nhân cũng không nhảy nhót được nữa!
Ừm!
Hoàn mỹ!
Người Thần tộc trợn mắt há mồm.
Còn có thể như vậy sao?
Tuyết Uyên tựa hồ đã quen thuộc, nhàm chán ngáp một cái.
Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, ném vũ khí trong tay đi, đi đến bên cạnh hắn: “Trở về ngủ?”
Tuyết Uyên: “???”
Hổ Vương: “!!!”
Đại Vương!
Trước mặt mọi người, ngươi như vậy không tốt đâu!
...
Lúc trước Thanh Tiêu đuổi theo Tịch Lan rời đi, Tịch Lan rất nhanh liền khống chế Thanh Tiêu, để hắn làm viện binh bên ngoài cho mình.
Sau khi Tịch Lan bị bắt, Thanh Tiêu vẫn luôn nghĩ biện pháp cứu Tịch Lan ra.
Bởi vì nơi giam giữ bị Tịch Lan tương đối đặc thù, Thanh Tiêu không tìm thấy.
Cho nên cho dù hắn xông lên, cũng không cách nào cứu Tịch Lan ra.
Cuối cùng Thanh Tiêu nghĩ ra một biện pháp, dự định để Yêu tộc và Thần tộc tranh đấu trước.
Sau đó thừa cơ cứu người.
Kết quả chính là...
Bị Sơ Tranh bắt được.
Chưa xuất sư đã chết.
Kế hoạch của Thanh Tiêu cũng không tệ lắm, nếu Thần tộc và Yêu tộc thật sự đánh nhau, Ma tộc bên kia khẳng định sẽ không ngồi yên, đến lúc đó chính là một trận hỗn loạn vô cùng lớn.
Hắn thừa cơ cứu người, có lẽ chờ người Thần tộc kịp phản ứng, thì bọn họ đã sớm chạy mất dạng.
Nhưng mà kế hoạch này, vẫn chưa triệt để làm Thần tộc và Yêu tộc bốc lên ân oán, thì chính hắn đã sa lưới trước.
Thanh Tiêu và Tịch Lan đều là người Thần tộc, chuyện này tất nhiên phải do Thần tộc xử lý.
Vị thượng thần Sơ Tranh này, bọn họ có ý hỏi thăm ý kiến của cô.
Sơ Tranh rất không khách khí phát biểu ý kiến, hỏi bọn họ có thể xử lý không...
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Dối trá!
Sơ Tranh cấp cho Thần tộc một cái nhãn hiệu.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô không cần xử lý bọn họ, thật sự! Cầu xin cô hãy buông tha cho bọn họ đi?! Bọn họ như bây giờ mới phù hợp với giá trị quan của chúng ta! 】
Chính là muốn để bọn họ sống, nhìn tiểu tỷ tỷ đi đến đỉnh cao nhân sinh nha!
Sơ Tranh: “Mi biến thái à.”
【...】
Vương Giả hít sâu, phải mỉm cười phục vụ tiểu tỷ tỷ, không thể tức giận.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một canh giờ, tiêu hết một trăm cái Tiên Linh Diệp. 】 Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại một chút.
Sơ Tranh: “...”
Sơ Tranh lấy tư thế “núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua núi này, phải để lại tiền qua đường, ngăn Thần tộc chuẩn bị rời đi lại.
Thần tộc rất khẩn trương.
“Thượng thần Sơ Tranh, ngài muốn làm gì?”
Sơ Tranh phản quang đứng ở chỗ cao, như đế vương tuần sát lãnh thổ của mình, hờ hững nhìn người phía dưới: “Trên người các ngươi có bảo bối gì không?”
“!!!”
Đây là muốn ăn cướp sao?!
“Thượng thần Sơ Tranh, chúng ta đi vội vàng...”
“Không sao, không phải các ngươi còn mặc y phục à.”
Thần tộc có chút phát run, nghĩ đến kinh nghiệm lần trước của bọn họ, sau lưng ai cũng bắt đầu phát lạnh.
Trước đó thượng thần Sơ Tranh đưa yêu cầu xử lý Thanh Tiêu và Tịch Lan, bọn họ không đồng ý, nhìn cô không có dị thường gì, chẳng lẽ lúc này mới tính sổ?!
...
Nửa canh giờ sau.
Thần tộc ôm lấy Tiên Linh Diệp, ánh mắt đờ đẫn rời khỏi Thập Lý Bát Sơn.
Rốt cuộc cô lấy đâu ra nhiều Tiên Linh Diệp như vậy?
Nếu như không phải xác định những Tiên Linh Diệp này đều là thật, thì bọn họ sẽ cho là Sơ Tranh làm giả...
Sơ Tranh đem đồ vật vơ vét từ trên người Thần tộc, toàn bộ ném cho Tuyết Uyên đang xem kịch.
Tuyết Uyên ghét bỏ nhảy ra: “Đây là thứ đồ chơi rách nát gì, ngươi ném cho bản tôn làm gì hả!? Nhục nhã bản tôn sao!?”
Ai cần đồ của đám lão bất tử kia.
Sơ Tranh chồng chất đồ vật ở trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Tặng cho ngươi đấm vào chơi.”
Tuyết Uyên: “...”
Tuyết Uyên không muốn thừa nhận, lúc Sơ Tranh nói lời này, nhịp tim của hắn gia tốc, bên tai cũng nóng lên theo.
Phi phi phi!
Ai cần đồ của cô!
Đồ vật của Thần tộc kỳ thật cũng không kém, nhưng Tuyết Uyên đã được nhìn thấy quá nhiều thứ, cho nên cũng chướng mắt với những thứ này.
Đối với Sơ Tranh mà nói, đồ vật đưa ra ngoài, cũng giống như bát nước đổ đi, tuyệt đối sẽ không thu hồi lại.
Cho nên số đồ vật này bị ném trên Thập Lý Bát Sơn.
Chúng yêu tinh của Thập Lý Bát Sơn hiếu kì, nhưng cũng không dám động thủ với bọn chúng.
Cuối cùng đống đồ này dần dần trở thành một phong cảnh trên Thập Lý Bát Sơn.
Người Thần tộc biết việc này, thiếu chút nữa bị tức chết.
Sơ Tranh đây là đang trả thù bọn họ sao?
Thần tộc lật đổ hình phạt xử quyết Tịch Lan và Thanh Tiêu lúc trước, tước đoạt thần cách của bọn họ, sau khi nhận hết hình phạt, phạt nhập nhân thế, trải qua luân hồi thê thảm nhất thế gian.
Như thế này Sơ Tranh sẽ hài lòng chứ?
Điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với tử vong.
***
Chương này dành tặng cho HuynTrung chúc nàng năm mới bình an