Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh muốn ở lại chỗ này, nhưng này nào Vương Giả cũng gào thét bên tai cô.
Cuối cùng có thể là cái không gian này không nhìn được nữa, đột nhiên đưa cô ra ngoài.
Dòng nước băng lãnh, trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Sơ Tranh suýt chút bị sặc chết.
Cô nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, dùng tiên pháp bảo vệ mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết hai cái Tiên Linh Diệp. 】
Vương Giả cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi tuyên bố nhiệm vụ.
Sơ Tranh: “...”
Ta sớm biết!
Ta sớm biết!
Ta sớm biết!
Đúng là không thể rời khỏi cái chỗ kia.
Sơ Tranh đứng trong làn nước tĩnh mịch, tầm nhìn xung quanh cực thấp, ngẫu nhiên có thể thấy được sinh vật trong nước, bơi qua trước mặt cô.
Sơ Tranh duỗi tay bắt một con cá nhỏ đang vui sướng bơi lội.
Vừa đụng phải đuôi của cá nhỏ, cá nhỏ bỗng nhiên quay đầu, cái đầu đột nhiên biến lớn, mở miệng ra, so với đầu người còn lớn hớn.
Nó cắn một ngụm về phía Sơ Tranh.
Làm Sơ Tranh sợ tới mức vụt về phía sau mấy mét.
Đầu cá nhỏ khôi phục lại bình thường, con ngươi yếu ớt nhìn chằm chằm cô vài giây, rồi quay đầu, tiếp tục thản nhiên bơi về phía trước, cái đuôi vung vẩy đến cực kỳ vui sướng.
【...】 Thật sự rất muốn cho người ta nhìn cái bộ dạng này của tiểu tỷ tỷ, quá mẹ nó kích thích.
Sơ Tranh trấn định sờ ngón tay, giống như vừa rồi tiện tay bắt người ta, không phải cô.
Cô làm bộ làm tịch đánh giá bốn phía.
Lúc ấy khi nguyên chủ đi vào, cũng không vào từ trong nước...
Sao bây giờ ra lại không giống nhau!
Chó điên suýt làm ta chết đuối!
Sơ Tranh rời khỏi nước, phát hiện đây là một cái hồ nước.
Cái hồ này ngược lại nhìn khá quen mắt, khi đi vào đã từng nhìn thấy.
Cô từ trong nước đi lên bờ hồ.
Bên bờ có một chú dê nhỏ, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện, chú dê nhỏ chấn kinh, xông vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Nhưng nó không chạy, mà dáo dác đánh giá Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng cảnh giác đánh giá chú dê nhỏ.
Bộ lông này... Nhìn qua không mềm.
Quan trọng hơn là, đừng có giống như vừa rồi, đột nhiên biến lớn.
Hù chết người.
Sơ Tranh quyết định đi vòng qua nó.
Chú dê nhỏ thấy Sơ Tranh đi rồi, từ trong bụi cỏ chui ra ngoài, nhìn mặt hồ, rồi lại nhìn phương hướng Sơ Tranh rời đi, đột nhiên tung tăng nhảy nhót đuổi theo.
Sơ Tranh phát hiện chú dê nhỏ đuổi theo, quay đầu nhìn nó.
Chú dê nhỏ liền dừng lại.
Sơ Tranh tiếp tục đi, chú dê nhỏ lập tức đuổi kịp.
Quay đầu.
Dừng lại.
Một người một dê, cứ như thế đi được một khoảng cách.
Sơ Tranh: “...”
Nó đang muốn cho ta ăn luôn nó sao?
Nói thật, ta rất đói.
Vào lúc Sơ Tranh đang cân nhắc xem có nên ăn nó hay không, thì bụi cỏ ven đường đột nhiên vang lên tiếng sàn sạt.
Sau đó một bóng người lao ra, ôm lấy chú dê nhỏ, rồi cấp tốc lui ra phía sau mấy mét.
“Ngươi là ai? Vì sao lại lừa gạt tiểu đệ của ta chạy theo ngươi!”
Người ôm chú dê nhỏ chính là một thiếu niên, làn da có chút đen, mặc dù vẫn là thiếu niên, nhưng bắp thịt rắn chắc, lúc này đang cảnh giác nhìn cô.
“...”
Liên quan gì tới ta!!
“Chính nó đi theo ta.”
“Không thể nào! Tiểu đệ sẽ không đi theo người xa lạ, nhất định là ngươi sử dụng biện pháp âm hiểm, dụ dỗ tiểu đệ nhà ta!” Thiêu niên vô cùng chắc chắn coi Sơ Tranh là người xấu.
Sơ Tranh: “...”
Ha!
Ta cần phải dụ dỗ sao?
Nếu ta muốn, trực tiếp bắt là được!
“Ngươi tin hay không thì tùy.”
Sơ Tranh lạnh mặt, quay người rời đi.
Không đúng!
Có người!
Sơ Tranh bỗng nhiên quay lại.
Thiếu niên và chú dê nhỏ đều giật mình, ánh mắt một người một dê đều không khác nhau lắm.
“Ngươi... Ngươi ngươi muốn làm gì?” Thiếu niên nói chuyện cũng không lưu loát nữa.
Sơ Tranh khí thế hung hăng đi đến trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên quay người muốn chạy.
Sơ Tranh xách lấy cổ áo hắn.
Thiếu niên chạy nửa ngày, phát hiện mình không xê dịch nửa bước.
Hắn có chút cứng ngắc quay đầu lại, nuốt một ngụm nước bọt, cả gan nói: “Ta cho ngươi biết, mảnh rừng này đều là của ta, nếu ngươi dám làm gì với ta, thì ngươi không rời khỏi nơi này được đâu!”
“Lợi hại như vậy à.” Sơ Tranh bình tĩnh nói một tiếng.
“Đúng thế!” Thiếu niên ưỡn ngực: “Ta đây là đại vương của thập lý bát sơn này!”
Thập lý bát sơn*?
(Thập lý bát sơn có nghĩa là mười dặm tám núi, ta để như vậy luôn, vì sau này có chuyện liên quan đến cái tên “thập lý bát sơn” này)
Sơ Tranh chỉ từng nghe qua mười dặm tám thôn.
Chứ thập lý bát sơn là thứ đồ chơi gì?
Sơ Tranh tiếp tục lạnh mặt: “Vậy ngươi rất lợi hại.”
Thiếu niên: “...”
Sao cô không sợ chút nào thế hả?
Sơ Tranh lấy Tiên Linh Diệp mà Vương Giả phát cho ở không gian ra.
Lúc trước Sơ Tranh không mò ra, cô còn tưởng rằng đó là tên của loại tiền tệ thông dụng ở thế giới này, cô còn cảm thấy kỳ quái, vì tại sao nguyên chủ lại không biết có thứ này tồn tại.
Nhưng sau khi mò ra...
Cô phát hiện đó mẹ nó thật sự là một cái lá cây.
Có chút giống lá liễu.
Sơ Tranh trấn định đưa lá cây ra trước mặt thiếu niên: “Ta và ngươi đổi đồ vật.”
Đôi mắt đen của thiếu niên trừng lớn: “Không đổi!”
Hắn ôm chặt chú dê nhỏ.
“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không đổi tiểu đệ cho ngươi!!” Cầm lá cây mà muốn đổi tiểu đệ của hắn, cho là hắn dễ lừa như vậy sao?
Sơ Tranh: “...”
Ai cần tiểu đệ của ngươi.
“Trên người ngươi có thứ gì?”
“Không có, ta không có gì cả...” Thiếu niên muốn chạy.
Sơ Tranh bắt hắn lại.
“Ngươi thả ta ra.”
“Ta cho ngươi biết, ta đây là đại vương của núi này, nếu ngươi dám làm gì với ta, thì nhóm tiểu đệ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Thiếu niên phô trương thanh thế hô to.
“Nhìn như ngươi vậy...” Sơ Tranh lôi hắn lại, lạnh như băng trần thuật sự thật: “Có thêm trăm người nữa cũng không đánh lại ta.”
Thiếu niên: “???”
Sơ Tranh từ trên người thiếu niên túm ra một củ... Khoai lang?
Sơ Tranh cảm thấy có chút giống.
Mặc kệ.
Cô đưa lá cây cho hắn: “Ngươi có thể đi.”
【...】 Xem ra phải tăng thêm quy tắc khi phá sản thôi, tiểu tỷ tỷ càng ngày càng không tuân theo quy củ!
“Ngươi...” Thiếu niên tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng khi hắn tiếp xúc với lá cây, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Cái lá cây này...
Linh khí rất nồng đậm.
So với cây dã sâm hắn tùy tiện đào trên núi kia có giá trị hơn nhiều.
“Ngươi thật sự cho ta?” Thiếu niên cảnh giác hỏi.
“Ừ.” Sơ Tranh gật đầu.
Thiếu niên ôm chặt chú dê nhỏ, xoay người chạy.
“Sao ngươi còn bắt lấy ta, không phải ngươi nói cho ta sao? Ngươi hối hận rồi à?!”
Ánh mắt Sơ Tranh dịch chuyển khỏi “củ khoai lang”, nhìn về phía thiếu niên đang la to cách đó không xa.
Y phục của hắn bị nhánh cây vướng phải, thiếu niên đầu cũng chưa quay lại mà to mồm gào lên.
Sơ Tranh: “...”
Có bệnh à.
Sơ Tranh quay người rời đi.
Thiếu niên hô nửa ngày, không có nghe thấy phía sau có động tĩnh, nhìn lại, thứ vướng phải mình chính là một nhánh cây, làm gì có người nào nữa.
Sắc mặt thiếu niên lúc đỏ lúc trắng.
Hắn đánh gãy cành cây vướng phải y phục mình, buông chú dê nhỏ ra.
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trông thấy người xa lạ thì phải trốn đi.”
“Be...”
Chú dê nhỏ ủy khuất kêu một tiếng.
“Không phải lần nào ta cũng có thể cứu ngươi được!” Thiếu niên có chút tức giận: “Lần trước ngươi suýt chút nữa bị người ta ăn luôn, ngươi quên rồi sao? Sao ta có thể có một đệ đệ đần như ngươi cơ chứ.”
“Be...”
Thiếu niên tức điên hít mũi, đem lá cây vừa rồi Sơ Tranh cho hắn, nhét vào miệng chú dê nhỏ.
“Ngươi tranh thủ thời gian tu luyện, hóa hình, có nghe thấy không!”
“Be...”
Thiếu niên lo lắng Sơ Tranh hối hận, ôm lấy chú dê nhỏ, cấp tốc vọt vào trong rừng.
Hắn chưa chạy được bao xa, liền nghe thấy phía sau vang lên mấy tiếng ầm ầm.
Thiếu niên dừng lại, nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Thiếu niên ôm chú dê nhỏ chạy lên núi, đặt chú dê nhỏ trong một cái sơn động, sau đó nhanh nhẹn lao xuống núi, chạy về nơi âm thanh phát ra.
***