Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hoa anh đào từ ngoài cửa sổ lọt vào.
Có gió, thổi làm lụa mỏng bay phất phơ.
Người đàn ông trên giường xoay người, tay sờ soạng bên cạnh, xúc cảm mềm mại.
Hắn đứng hình vài giây, rồi lập tức mở mắt ra.
Dung nhan yên tĩnh của nữ sinh phóng đại trong đôi mắt.
Phó Trì lập tức ngồi dậy, động tác quá lớn, trực tiếp rơi xuống đất, thân thể bại lộ trong không khí, có chút lạnh.
Nữ sinh trên giường bị đánh thức.
Chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh, hoàn toàn không giống như trạng thái vừa tỉnh ngủ.
“Anh làm gì?”
“Cô...”
Phó Trì túm lấy quần áo tản mát trên đất, ngăn trở thân thể của mình, sắc mặt có vẻ hơi âm trầm: “Cô đã làm gì với tôi?”
Phó Trì hoàn toàn không nhớ rõ ngày hôm qua phát sinh cái gì.
Sơ Tranh dùng một tay cào cào đầu, bình tĩnh nói: “Nên làm đều đã làm.”
Nên làm đều đã làm...
Người đàn ông ngồi dưới đất, quần áo dúm dó ngăn trở hơn nửa người, mơ hồ có thể nhìn thấy vết tích mập mờ trên làn da trắng nõn.
“Cô dựa vào cái gì...”
“Nói chút đạo lý, là anh ra tay trước.”
Sơ Tranh ấn mở điện thoại, điểm mấy lần, ném qua.
“Tôi có chứng cứ.” Đừng vu oan cho tôi!
Phó Trì: “??”
Hắn nhìn điện thoại rơi trên mặt đất, chần chờ cầm lên.
Trên đó là một video đang dừng lại.
Ngón tay Phó Trì hơi run lên, video bắt đầu phát ra, dài hơn một tiếng.
Phó Trì nhìn thêm vài phút, tắt điện thoại di động.
“Cô còn quay video lại.”
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: “Bằng không thì làm sao chứng minh được tôi trong sạch, anh trông thấy chưa, là anh ra tay trước.”
Mặc dù video lắc lư đến kịch liệt.
Nhưng có thể thấy được, đúng là hắn ra tay trước...
Phó Trì không cách nào phủ nhận.
Hôm qua...
Không biết Phó Trì nghĩ đến cái gì, hắn túm lấy quần áo tiến vào phòng tắm, rất nhanh liền mặc quần áo đi ra.
“Tôi là lần đầu tiên, cô thì sao?” Phó Trì đứng bên giường, nhìn xuống người trên giường, hắn hỏi rất bằng phẳng.
Hắn vừa rửa mặt xong, trên mặt dính mấy giọt nước, theo đường cong trôi chảy của cằm, nhỏ xuống áo sơ mi trắng.
Cả người nhìn qua có chút u ám làm người ta không thể nhìn thấu.
Sơ Tranh hơi dịch vào bên trong.
Trên giường đơn màu trắng, có vết máu.
Sắc mặt Phó Trì hơi chuyển biến tốt đẹp một chút: “Cô có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
“Hiện tại cô có.”
“...”
Lời thoại này là của ta mà!!
Tên yếu gà này dựa vào cái gì mà cướp lời thoại của ta.
Phó Trì nhặt điện thoại dưới đất lên: “Tôi xóa.”
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Hắn nhấn đến nút xóa bỏ, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn ấn xuống.
“Tôi tên Phó Trì.” Phó Trì nhấn số điện thoại của mình, sau khi gọi tới điện thoại của mình, thì đặt di động lên bên giường: “Nếu chúng ta đã phát sinh quan hệ, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Người đàn ông khẽ buông mi xuống, phía trên có giọt nước rơi xuống, rơi trên mu bàn tay hắn, mang theo một mảnh ý lạnh.
“Anh thích tôi?” Thẻ người tốt đối với ta là vừa gặp đã yêu sao?!
Người đàn ông ngẩng đầu, trên gương mặt tinh xảo lộ ra mấy phần trào phúng: “Tôi và cô không quen biết, tại sao tôi có thể thích cô.”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không thích tôi, tại sao muốn làm bạn trai tôi?”
Người đàn ông nhíu mày: “Đây là trách nhiệm của tôi.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt Sơ Tranh, giống như có chút chần chờ, cuối cùng vẫn nói: “Tôi sẽ cố gắng thích cô.”
Sơ Tranh: “Nếu như hôm qua người cùng anh... phát sinh quan hệ là người khác, anh cũng sẽ làm như vậy?”
“Nếu như hôm qua người cô gặp không phải tôi, cô cũng sẽ làm như vậy?” Phó Trì hỏi lại.
“Sẽ không.”
“Vậy tôi cũng sẽ không.”
Sơ Tranh quan sát Phó Trì, Phó Trì rất thẳng thắn, mặc cho cô dò xét, thậm chí còn dám đối mặt với cô.
Hai người vô thanh vô tức nhìn đối phương.
Lần này thẻ người tốt có tính cách quái quỷ gì vậy?
Sao cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ hắn không nên muốn chết muốn sống với ta sao?
Sơ Tranh sầu muộn.
Thẻ người tốt này nhìn là biết không dễ chơi.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, vén chăn lên.
Thân thể mềm mại lại hoàn mỹ của cô gái, bại lộ trong không khí, đôi chân thon dài giẫm trên thảm.
Phó Trì bình tĩnh nhìn, không tránh đi. Nhưng cũng không có những cảm xúc khác, giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật trong tủ kính vậy.
“Anh không xoay qua chỗ khác?”
“Hôm qua có cái gì mà chúng ta chưa làm qua?” Phó Trì ngừng một chút, xoay người.
“Tôi cũng không để ý anh nhìn.” Sau khi Sơ Tranh thấy hắn xoay qua chỗ khác, sâu kín nói.
Phó Trì: “...”
Phó Trì nghe thấy âm thanh tất tất tác tác phía sau, suy nghĩ có chút bay xa.
Hôm qua chuyện phát sinh phía sau, hắn không nhớ gì cả.
Nhưng ở trong căn phòng kia, hắn còn nhớ rõ...
Tận đến khi phía sau có thanh âm truyền đến: “Người đàn ông hôm qua có quan hệ gì với anh.”
“Không quen.” Phó Trì nói.
“Không quen?”
“Ừ.” Phó Trì hơi cúi đầu xuống, mi dài khẽ buông, ngăn chặn sự tối tăm nơi đáy mắt: “Chị gái tôi bán tôi đi mà thôi.”
“Chị gái anh?”
Phó Trì lạnh a một tiếng, không nói tiếp.
Gian phòng chợt an tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ, hoa anh đào bị gió thổi lả tả rơi xuống.
“Cô tên gì?”
“Sơ Tranh.”
Phó Trì ghi chú cái tên này trên danh bạ, một lát sau lại xóa bỏ, đổi thành vợ.
Sơ Tranh vừa vặn trông thấy.
“...”
Cái này mẹ nó cũng quá nhanh rồi đó!!
Ta có chút không chịu nổi.
Không nhìn thấy.
Không nhìn thấy.
Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Sơ Tranh giả bộ như không nhìn thấy, vượt qua hắn, tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên ào ào.
Phó Trì tựa vào tường, cúi đầu bấm điện thoại, bấm thứ gì thì Phó Trì cũng không rõ ràng, suy nghĩ có chút loạn.
Hắn cũng có thể đi luôn.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chỉ là ngủ một giấc, có thể làm sao.
Nhưng mà...
Hắn không phải loại người như vậy, nếu con gái người ta là lần đầu tiên, thì hắn nên phụ trách.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Cái tên Phó Di xuất hiện trên màn hình.
Phó Trì nhìn màn hình, khi sắp tự động cúp máy, ngón tay thon dài xẹt qua màn hình.
“Phó Trì cậu ở đâu?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia giọng điệu vội vàng lại còn mang theo lửa giận: “Hôm qua cậu đã làm gì?”
Phó Trì nhìn về phía hoa anh đào ngoài cửa sổ: “Phó Di, tôi là em trai chị, em trai ruột.”
Phó Di trầm mặc một lát, thanh âm hạ thấp xuống: “Tôi biết...”
“Chị biết cái gì?” Phó Trì giọng điệu nghiền ngẫm: “Trong mắt chị trừ tiền, thì còn có cái gì? Em trai ruột cũng có thể bán được, chị nói xem chị còn có gì không làm được?”
“Phó Trì, tại sao cậu lại nói như vậy, tôi là vì...”
“Phó Di, đừng tiếp tục dùng những lời đó qua loa lấy lệ với tôi, tôi không phải đứa trẻ mười mấy tuổi, chị tưởng tôi vẫn dễ lừa gạt như thế à?”
“Đừng tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, bằng không thì lần sau tôi sẽ làm ra chuyện gì nữa, tôi cũng không biết được.”
Phó Trì cúp điện thoại.
Hắn dựa lưng vài tường, hơi nhắm mắt lại.
Một người phụ nữ mà ngay cả em trai mình cũng có thể lừa gạt bán đi... Thật sự quá buồn cười.
Cạch ——
Cửa phòng tắm mở ra.
Phó Trì thu liễm cảm xúc trên mặt, nghiêng đầu nhìn sang.
Nữ sinh đứng ở cửa phòng tắm, xa xa liếc hắn một cái: “Chị gái anh đối với anh không tốt?”
“Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt.” Phó Trì nhíu mày.
Sơ Tranh đi ra khỏi phòng tắm: “Hiệu quả cách âm của phòng tắm không tốt, anh nên tìm người phụ trách của nơi này.”
Phó Trì: “...”