Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 834: Chương 834: Võng hồng đầu bảng (20)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phó Trì trầm mặc mặc quần áo, trong con ngươi còn có chút sương mù.

Trên cần cổ thon dài, mơ hồ lộ ra một chút vết tích mập mờ.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng kéo áo, lồng ngực rắn chắc hữu lực liền bị che kín lại.

Sơ Tranh ngồi y như đại lão ở bên cạnh, chỉ thiếu một điếu xì gà nữa thôi.

Ánh mắt không chút e dè tùy ý tuần sát trên người hắn, giống thợ săn quan sát con mồi của mình.

Băng lãnh, lại rất có ham muốn chiếm hữu.

Phó Trì có thể cảm giác được.

Giống như vừa rồi...

Phó Trì không thể nhớ lại, nghĩ đến những chuyện kia, hắn liền có chút không khống chế nổi suy nghĩ lung tung của mình.

Phó Trì cực kỳ lý trí ngăn chặn ký ức vừa rồi.

Hắn chỉnh lý tốt quần áo, mở điện thoại ra nhìn, vừa rồi có người không ngừng gọi điện thoại cho hắn.

Trông thấy quen thuộc dãy số, Phó Trì liền tắt đi.

Hắn nhìn về phía Sơ Tranh: “Em ghi hình?”

“Tôi không biến thái như vậy.” Ta là loại người này sao?! Loại chuyện này quay phim lại làm gì!!

Thẻ người tốt có hiểu lầm gì đó với ta rồi!

Ta là người tốt chính trực!

“Lần trước em...”

“Đó là tôi sợ anh tìm tôi gây phiền toái.” Để phòng ngừa vạn nhất, có biết không hả.

Sợ hắn tìm cô gây phiền toái?

Trong suy nghĩ của người bình thường, kiểu gì cũng là con gái chịu thiệt thòi?

Phó Trì ngẫm lại, suy nghĩ của cô, thường không giống với người bình thường lắm, cũng cảm thấy không có gì không đúng.

“Tôi đi đây.”

Sơ Tranh nhìn thời gian: “Đã khuya rồi.” Muộn như vậy còn đi ra ngoài, bị phần tử phạm pháp coi trọng thì làm sao bây giờ?

Cuối cùng ta còn phải đi cứu.

Phó Trì giống như ngoài ý muốn: “Em muốn giữ tôi lại?”

“Không được?” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói.

“Được.” Phó Trì giống như chỉ đợi câu nói này của Sơ Tranh, nên nói được rất nhanh.

“...”

Ôi người này nha!

Thật tức giận.

Sơ Tranh xoay người nằm xuống, ngón tay cào cào trên gối: “Trong tủ có quần áo mới, tự thay.”

Phó Trì nhìn gian phòng một chút, đi đến kéo tủ quần áo ra, bên trong có không ít quần áo, trong đó bao gồm cả đồ nam.

“Trong phòng em chuẩn bị cả quần áo đàn ông?”

“Chuẩn bị cho anh.”

Ngọn lửa nhỏ nơi đáy lòng Phó Trì “xì” một tiếng dập tắt.

Hắn cầm quần áo, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhẹ nhàng thoải mái nằm xuống bên cạnh Sơ Tranh, hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh, hơi do dự, cuối cùng vẫn vươn tay, từ phía sau ôm lấy Sơ Tranh.

-

Ngô Thiên mở cửa đi vào, trước tiên thò đầu vào nhìn một chút, không nhìn thấy người, thở phào.

Ngô Pháp gạt Ngô Thiên ra, đi vào trước một bước.

Ngô Thiên bất mãn: “Anh chen đường làm gì!”

Ngô Pháp liếc hắn một cái, không nói một lời cầm đồ vật đi vào phòng bếp, một lát sau chính là âm thanh binh binh bang bang.

Ngô Thiên hừ một tiếng: “Nếu anh không phải anh em, thì sớm đã bị em đánh chết.”

Khuôn mặt Ngô Pháp nhô ra từ trong phòng bếp.

Ngô Thiên trong nháy mắt tắt tiếng.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông mặc đồ ở nhà bước ra, nhìn thấy bọn họ, bình tĩnh gật đầu.

Phó Trì vào phòng bếp, Ngô Pháp rất nhanh liền đi ra, cầm cái bánh, đặt mông ngồi xuống ghế sofa.

“Hắn đi vào làm gì?”

“Nấu cơm.”

“Hắn?” Tên tiểu bạch kiểm này nhìn có vẻ hoàn toàn không phải là kiểu biết nấu cơm nha!

Cũng không biết cô chủ tìm từ đâu đến...

Đương nhiên Ngô Pháp nhìn cũng không phải loại biết nấu cơm, nhưng trù nghệ của Ngô Pháp cũng không tệ lắm.

Phó Trì rất nhanh đã làm xong bữa sáng, Ngô Thiên chờ Phó Trì bưng bữa sáng vào phòng ngủ, hấp tấp chạy vào phòng bếp.

Kết quả trông thấy phòng bếp trống rỗng, Ngô Thiên thập phần phiền muộn.

Hắn đi ra, nhìn qua anh ruột đang gặm bánh trên ghế sofa: “Anh, tiếp tục.”

“No rồi.”

“Em còn đang đói đây này!!” Ngô Thiên bỗng nhiên che miệng lại, nhìn về phía phòng ngủ một chút: “Anh muốn bỏ đói em trai anh phải không!!”

Ngô Pháp: “...”

Nửa tiếng sau Phó Trì rời đi.

Ngô Thiên cảm thấy, người đàn ông này, không còn vẻ ngột ngạt làm hắn không thoải mái như hôm qua trông thấy.

Hôm qua ánh mắt kia của hắn...

Bây giờ Ngô Thiên nghĩ lại cũng cảm thấy nổi da gà.

“Cô chủ, hắn là ai?”

Sơ Tranh hơi ngừng lại, chậm rãi nói: “Lão bản nương*.”

(*Trong tiếng Trung, từ lão bản (老板)có nghĩa là ông chủ, thì từ lão bản nương (老板娘) có nghĩa là vợ ông chủ (bà chủ), ở đây ý của Tranh gia là Trì ca là vợ của tỷ ấy, nhưng vì mình đã để Ngô Pháp Ngô Thiên gọi Tranh gia là cô chủ, mà nếu gọi Trì ca thành cậu chủ hoặc ông chủ thì nó lại không biểu đạt đúng ý nên biểu đạt, cho nên mình quyết định giữ nguyên và nếu cần thì mình sẽ đổi cách xưng hô của Tranh gia lại thành “lão bản” luôn. Nếu đọc mà cảm thấy khó chịu thì hãy nói, mình sẽ đổi lại.)

“A?” Lão bản... Nương? Nương!!

Ngô Thiên nhìn anh ruột nhà mình.

Anh ruột lấy tiêu chuẩn nông dân ngồi xổm, chơi trò chơi thiểu năng, căn bản không online.

Ngô Thiên: “...”

Nếu không có hắn, anh ruột có thể sống được mấy ngày chứ!

“Sắp tới dọn nhà, các anh thu thập chút đi.” Sơ Tranh cho Ngô Thiên một tấm thẻ và một cái địa chỉ: “Các anh đến nơi này tìm một chỗ ở lại.”

“Cô chủ, cô muốn ở chung à?” Ngô Thiên theo bản năng nói.

“Có vấn đề?”

“Không có không có.” Ngô Thiên khoát tay.

Phó Trì thuộc phái hành động, nói với Sơ Tranh chuyện dọn nhà chưa được mấy ngày, quả nhiên đã thông báo cho cô dọn nhà.

Sơ Tranh không có nhiều thứ cần lấy đi, Phó Trì bên kia cũng đã chuẩn bị đến phi thường đầy đủ, đồ dùng hàng ngày đều có.

Cho nên cơ bản chỉ mang mấy bộ quần áo đi qua là được.

Nhưng Sơ Tranh bảo Ngô Pháp và Ngô Thiên chuyển những đồ vật của nguyên chủ tới, có lẽ Phó Trì biết, nên cố ý lưu lại một căn phòng cho cô chứa những thứ này.

Sơ Tranh lật một số bản thảo của nguyên chủ ra xem.

Tác phẩm rất có linh khí.

“Đây là em vẽ?”

“...”

Sơ Tranh không đáp lời.

Phó Trì chống vào bàn vẽ bên cạnh: “Em làm công việc gì?”

Sơ Tranh giơ bản thảo trong tay ra.

“Việc này không kiếm được bao nhiêu tiền.” Phó Trì nói: “Em thuê hai vệ sĩ kia, hẳn là không thiếu tiền đúng không.”

Sơ Tranh buông bản thảo xuống, quay người nhìn hắn: “Hiện tại mới muốn hỏi lai lịch của tôi, có phải muộn rồi không?”

Phó Trì giọng điệu tự nhiên nhẹ nhàng: “Chỉ tìm hiểu một chút, không muốn nói cũng không sao.”

Hắn mặc kệ cô có quá khứ thế nào.

Hắn chỉ cần biết tương lai của cô ở đâu, cùng ai vượt qua.

Ánh mắt tĩnh mịch của Sơ Tranh rơi trên người hắn, Phó Trì bảo trì vẻ nhất quán thản nhiên, đối mặt với cô.

“Phó Trì, anh làm tôi có chút...”

“Thế nào?”

Sơ Tranh bóp cổ tay, thần sắc nghiêm cẩn nhạt nhẽo: “Không có gì.”

Muốn nhốt hắn lại!!

Rất muốn!!

Phó Trì câu môi dưới, dẫn cô đến một căn phòng khác: “Đây là thư phòng, bình thường tôi làm việc ở chỗ này, livestream, nếu em muốn dùng, tôi có thể nhường cho em dùng trước.”

Sơ Tranh trông thấy những đồ chơi nhỏ chất đống trong phòng.

Vật trang trí điêu khắc tinh tế, mỗi một vật đều sinh động như thật, không hề kém hơn những đại sư kia.

“Sao anh lại học cái này?” Loại công việc này, rất ít người trẻ tuổi có thể tĩnh tâm mà học được.

Người trẻ tuổi thích hiếm lạ, đồ vật kích thích.

“Trong nhà truyền thừa.” Phó Trì dựa vào giá sách, trong tay cầm một bức tượng phẩm loay hoay: “Phó Di không muốn học, cho nên tôi học.”

“Ồ.” Còn là tay nghề gia tộc, lợi hại lợi hại.

Sơ Tranh theo giá đỡ nhìn sang.

Ánh mắt rơi vào vật trang trí trong góc khuất trong cùng nhất.

Đó hẳn là một con Kỳ Lân, so với những vật còn lại, thì nhìn không đẹp được như thế, thậm chí có thể nói là hơi xấu, phía trên còn dính máu.

Phó Trì theo tầm mắt của cô nhìn sang.

“Đó là thành phẩm đầu tiên của tôi.” Phó Trì giải thích: “Thời điểm cuối cùng, không cẩn thận cắt đứt tay, dính máu.”

Cái đầu tiên, luôn có một số ý nghĩa kỷ niệm.

Cho nên hắn lưu giữ nó lại.

Phó Trì nói với Sơ Tranh không ít chuyện liên quan tới điêu khắc, Sơ Tranh là một thính giả rất tốt, không phát biểu, chỉ tinh tế lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại, để cho người ta biết cô đang nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.