Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nhìn chiếc xe đậu lại ở phía trước một chút, cấp tốc lên lầu.
Đây là chỗ ở của Phó Trì trước khi hắn dọn nhà, không có thang máy, Sơ Tranh một đường chạy lên.
Khi đi đến cửa nhà Phó Trì, cô nghe thấy bên trong có tiếng kêu của phụ nữ.
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đạp cửa đi vào.
Hàn quang chiết xạ mà qua.
Phó Trì đứng trước mặt Phó Di, một tay ấn lấy cổ cô ta, một tay khác cầm dao, đâm xuống vị trí trái tim cô ta.
Lúc Sơ Tranh đạp cửa cũng là lúc con dao đâm xuống.
Máu tươi thấm ướt quần áo của Phó Di, cô ta trừng lớn mắt, sự sống từng chút từng chút rút ra, rồi quay về tĩnh mịch.
Má ơi!
Chết, chết rồi?!
Trong đầu Sơ Tranh cũng chỉ khựng lại chừng nửa giây, sau đó nhanh chóng chuyển động.
Thân thể cũng đồng thời di động, lướt về phía Phó Trì, ấn vào tay hắn, rút dao trong thân thể Phó Di ra, rồi dùng tay Phó Trì, trở tay đâm vào thân thể hắn.
Phó Trì vừa khiếp sợ lại vừa không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh sắc mặt bình tĩnh, đối mặt với Phó Trì, không chút chần chờ đâm dao vào sâu hơn một chút.
Thân thể Phó Trì mềm xuống: “Vì...”
Sơ Tranh ôm hắn, theo thân thể hắn ngồi xuống mặt đất băng lãnh.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】
-
Sơ Tranh thấy hoa mắt, lần nữa đứng ở ngoài cửa, bên trong có tiếng kêu của phụ nữ.
Không có bất kỳ thời gian dư thừa nào cho cô dừng lại, cô đạp cửa mà vào.
Hàn quang tương tự lóe lên.
Hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu Sơ Tranh, cổ tay khẽ đảo, ngân tuyến bay ra, kéo cái ghế trói Phó Di ra, dao đâm vào không khí.
Cái ghế ngã xuống đất, tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên.
Sơ Tranh đè cổ tay Phó Trì lại, ép người về phía sau, cướp đi dao trong tay hắn.
“Phó Trì, em đã cảnh cáo anh cái gì?”
Ánh mắt Phó Trì nhìn qua, vẫn như chứa đầy mực đậm không hòa tan ra được.
Âm trầm kiềm chế.
Nhưng trong mắt hắn có cái bóng của Sơ Tranh.
Đầu tiên là mơ hồ, sau đó chậm rãi rõ ràng.
Ngô Pháp và Ngô Thiên đi lên sau một bước, đứng ở cửa ra vào, ngăn trở hơn phân nửa ánh sáng.
Phó Di ngã xuống dưới đất, hoảng sợ đến mất đi âm thanh.
“Xảy ra chuyện gì thế...”
Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
“Đóng cửa.” Sơ Tranh quay đầu nhìn Ngô Pháp Ngô Thiên.
Ngô Pháp phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy Ngô Thiên vào, đóng cửa lại.
Dường như Phó Di muốn kêu, bị Ngô Thiên bịt miệng.
Sơ Tranh đè ép Phó Trì, thân thể dán trên người hắn, thân thể vốn căng cứng của Phó Trì, đột nhiên giãn ra, chậm rãi giơ tay ôm lấy cô, chôn mặt vào trong tóc cô.
“Vừa rồi có người kêu la đúng không?”
“Người ở trên này không phải đã dọn đi rồi sao?”
“Chắc là nghe lầm...”
“Có phải là phòng bên cạnh mở TV không?”
Tiếng trò chuyện và tiếng bước chân đi xa.
“Bịt miệng cô ta lại.” Sơ Tranh nói với Ngô Thiên.
Ngô Thiên nhìn xung quanh, tìm miếng giẻ rách, vò vò lại rồi nhét vào trong miệng Phó Di.
Ngô Thiên còn rất tốt bụng dựng cái ghế lên cho.
Nước mắt Phó Di ào ào rơi xuống, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt, lúc này nhìn có chút dọa người.
Sơ Tranh không để ý đến cô ta, giơ tay kéo người đang ôm mình ra, ấn xuống ghế sofa vẫn chưa di dời đi.
Phó Trì cúi thấp đầu, chân tay co lại, ghế sofa cũ nát, lúc này nhìn qua rất nhỏ hẹp.
Mà Phó Trì làm gì còn dáng vẻ hung ác khi cầm dao giết người vừa rồi nữa.
“Phó Trì, vừa rồi anh suýt giết người, biết không?” Nếu không phải ta phản ứng nhanh, thì hiện tại hắn đã bị bắt rồi! Hù chết nhóc đáng thương này, cuộc sống này thật sự không quá thân thiện đối với ta!
Nhưng mà... Kéo ngược lại vẫn có chỗ tốt.
Ngăn cản một vụ án mạng.
Thật tuyệt!
“Biết.” Phó Trì nắm lấy ngón tay, bấm ra một vết hằn cong cong.
Sơ Tranh kéo tay hắn: “Được rồi, không sao.”
Phó Trì đột nhiên ngẩng đầu: “Anh rất tỉnh táo, anh biết mình đang làm gì.”
Anh đương nhiên biết mình đang làm gì!
Anh mẹ nó tỉnh táo đến mức Vương bát đản cũng không cảm thấy anh hắc hóa!
“Biết mà anh còn làm, bị bắt thì em làm sao cứu anh?!” Sơ Tranh không vui.
Phó Trì lại giống như đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu xuống: “Sẽ không bị bắt.”
Phó Trì có bộ dạng này, Sơ Tranh muốn mắng hắn, lại cảm thấy không mắng được.
Khẩu khí này cô chỉ có thể tự kìm nén lại.
Nửa ngày sau Sơ Tranh mới nghẹn ra mấy chữ: “Anh cho rằng mình là siêu nhân à.”
Phó Trì không khỏi cảm thấy Sơ Tranh hơi hung dữ.
“Sao em lại tìm tới đây được?”
“Em ngược lại rất muốn hỏi anh, anh nói với em anh đi mua ít đồ, anh mua cái gì, mạng người?” Giọng điệu Sơ Tranh vừa lạnh vừa hung.
Vì tìm hắn, cô dễ dàng sao?!
“Chuyện trên mạng, em trông thấy rồi?” Phó Trì đè ép thanh âm: “Đều do người chị gái tốt này của anh làm ra.”
Phó Di ép hắn.
Hắn giống như đang giẫm lên một sợi dây, Phó Di nắm đầu dây bên kia, không ngừng lắc lư, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rơi xuống, lọt vào cạm bẫy Phó Di tỉ mỉ chuẩn bị ra, cuối cùng lâm vào trong bùn.
Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa: “Anh định sau khi giết cô ta thì làm gì?”
“...”
“Giết cô ta, những chuyện trên mạng sẽ sẽ biến mất sao?”
“...”
“Giết cô ta, anh có thể giải quyết tất cả mọi chuyện sao?”
“...”
Sơ Tranh liên tiếp mấy hỏi vấn đề, Phó Trì đều không trả lời được.
“Không thể, anh không thể thay đổi được gì cả, mà anh còn trở thành tội phạm giết người.” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Em không muốn ở chung với anh trong tù, cho nên em sẽ nghĩ cách đưa anh ra, kết cục chính là hai chúng ta đều trở thành tội phạm bị truy nã, đây chính là kết quả anh mong muốn?”
Không nói nghiêm trọng thêm một chút, thẻ người tốt sẽ không biết trời cao đất rộng.
Cho nên Sơ Tranh nói theo hướng nghiêm trọng nhất.
Xem xem hắn còn dám làm loạn nữa không.
Phó Trì nhìn về phía Sơ Tranh: “Anh không nghĩ như vậy...”
Hắn cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ vì mình mà làm ra loại tình trạng này.
Thân thể Sơ Tranh hơi dựa về phía sau một chút, cũng mặc kệ bụi bẩn trên ghế sofa, cứ ngồi như vậy.
Gian phòng trừ tiếng Phó Di nghẹn ngào, thì hoàn toàn yên tĩnh.
Phó Trì cẩn thận kéo tay áo Sơ Tranh, nhỏ giọng giải thích: “Lúc ấy anh cũng không biết mình bị làm sao, chính là rất tức giận, anh cảm thấy Phó Di sẽ hủy hoại hết thảy của anh, bao gồm cả em...”
Khi còn bé, Phó Di là một người chị gái đủ tư cách.
Đối xử với hắn rất tốt, sẽ giúp mình ra mặt, sẽ cho mình đồ ăn ngon...
Nhưng không biết từ khi nào, Phó Di liền thay đổi.
Cô ta trở nên trong mắt chỉ có tiền, vật chất, nông cạn, dung tục, cũng không còn là Phó Di khi còn bé nữa.
Vì tiền, ngay cả người em trai như hắn cũng không tính là gì, chỉ là một thứ hàng hóa, tùy thời có thể lấy ra định giá.
Không biết tại sao Phó Trì lại có chút ủy khuất.
Càng nói trong lòng càng khó chịu.
Ở trước mặt nữ sinh này, bất cứ khôi giáp gì của hắn cũng đều vô dụng.
Hắn có thể đem tất cả sự mềm yếu bày ra trước mặt cô.
Phó Trì túm tay áo Sơ Tranh.
Sơ Tranh rút tay áo về, Phó Trì có chút mất mát.
Thân thể của hắn đột nhiên nghiêng một cái, cả người tiến vào trong ngực Sơ Tranh.
Phó Trì cứng lại, sau đó cũng không để ý tới chuyện trong phòng còn có người, giống như đứa bé ôm lấy Sơ Tranh.
“Tại sao cô ta lại muốn bôi xấu anh trên mạng?”
Phó Trì nhìn về phía Phó Di.
“Chị ta nói, có một người... Trước tiên bôi xấu thanh danh của anh, khi anh không còn đường để đi nữa, tự nhiên sẽ nghe theo sắp xếp của bọn họ.”
“Lợi hại như vậy.” Người của ta cũng dám động, con chó điên này lợi hại lắm.
Phó Trì cũng coi như nhân vật của công chúng, không có thanh danh, xác thực sẽ nghiêm trọng hơn bất cứ chuyện gì...
Chó chết!
Nhất định phải đánh chết lũ chó điên này!
*
Giết người là phạm pháp!
Giết người là phạm pháp!
Hòa bình hữu hảo!
Hòa bình hữu hảo!