Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 816: Chương 816: Võng hồng đầu bảng (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lật xem những tin tức trên điện thoại, hững hờ quét mắt nhìn một lần.

Sơ Tranh khóa chức năng bình luận lại trước.

Sau đó mở phần mềm trực tiếp nào đó ra.

Chủ bá* mà Thẩm Hàm Thu đắc tội kia, chính là ở trên phần mềm này.

(* Chủ bá (主播) có nghĩa là người điều hành, người dẫn chương trình, hiểu một cách đơn giản thì chính là chủ của kênh đó, điều hành và phát triển kênh đó.)

Khi Sơ Tranh qua, vừa vặn chủ bá đang livestream, Sơ Tranh vào xem một chút, cũng không phải loại ăn mặc mát mẻ cay mắt trong tưởng tượng.

Mà là một nữ sinh rất đẹp, đang truyền bá đàn tranh.

Không biết chủ bá dùng tên thật hay là nghệ danh, mà rất dễ nghe, tên là Trình Tri Lạc.

Sơ Tranh mở ra, Trình Tri Lạc livestream đều có liên quan đến âm nhạc.

Thẩm Hàm Thu bôi đen nói cô ấy giả vờ giả vịt, mặt ngoài thanh thuần, kỳ thật sau lưng phóng đãng đến tận xương.

Thẩm Hàm Thu làm những chuyện này, có tiền hay không nguyên chủ cũng không rõ.

Nhưng nguyên chủ biết, Thẩm Hàm Thu rất đam mê loại chuyện này.

Thực chất bên trong cô ta luôn thích đi đào thông tin riêng tư của người khác.

“Có bệnh.”

Sơ Tranh thở ra một hơi.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi vạn. 】

Tiêu tiền có thể chữa bệnh!

Vương Giả tận dụng mọi thứ.

Sơ Tranh: “...”

Cảnh tượng hoành tráng đều đã gặp qua, chút chuyện nhỏ ấy, không có gì phải hoảng hốt.

Đại lão Sơ Tranh biểu thị rất bình tĩnh.

Cô bình tĩnh cái búa!

Sơ Tranh đạp một cước vào chân bàn bên cạnh.

Cái bàn lung lay, đồ vật phía trên lung lay sắp đổ.

Sơ Tranh phát tiết xong, nhìn tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại, lại hoán đổi đến cái bình đài* vừa livestream.

(*Bình đài (平台) là app tổng mà trên đó chúng ta có thể đăng ký tài khoản để làm những gì mình thích, ví dụ như Vlive, CCtalk,... bên mình vậy đó. Cái này ta chỉ đoán mò thôi...:>)

Cô nhớ trên bình đài này có chức năng khen thưởng, tiêu năm mươi vạn, chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi!

Số tiền khen thưởng tối đa trên bình đài là 5200 nhân dân tệ.

Sơ Tranh: “...”

Cái này có chút phí sức.

Không có một lần tiêu hết năm mươi vạn sao?!

Đây không phải hạn chế người ta phát huy à!

Sơ Tranh nạp tiền xong, tiện tay chọn một chủ bá, đi vào chính là xoát một trận.

Trên màn hình nháy mắt bị tin tức quà tặng như làn mưa đạn chiếm cứ.

【 Má ơi! 】

【 Có thổ hào! 】

【 Lần đầu tiên được tiếp xúc với thổ hào gần như vậy. 】

【 Người này đều xoát lâu đài xa hoa 5200 a! 】

Lâu đài xa hoa chuyển đổi thành tiền tệ giả lập của bình đài chính là 52000.

【 Ta sắp hít thở không thông 】

【 Chủ bá sắp khóc mất. 】

【 Chủ bá, cầu phát phúc lợi 】

Có lẽ chủ bá Sơ Tranh chọn không có bao nhiêu fans, bởi vậy cô xoát một đợt này xong, làn mưa đạn bùng nổ.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, năm mươi vạn tệ ban thưởng đã đến sổ sách. 】

Sơ Tranh dừng xoát quà tặng, có không ít người follow cô, còn có mấy tin nhắn riêng.

Trong đó có một tin là chủ bá phát tới.

Ý tứ đại khái chính là: Thêm Wechat có thể phát phúc lợi riêng.

Sơ Tranh: “??”

Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến những thứ ngổn ngang này.

Chuyện phải làm bây giờ chính là, làm thế nào mới có thể làm sáng tỏ.

Sơ Tranh chống cằm suy nghĩ một lát, đứng dậy ra khỏi phòng.

Cô vừa mở cửa phòng, cửa phòng đối diện cũng bị mở ra.

Thẩm Hàm Thu đi từ gian phòng ra, nhìn thấy Sơ Tranh, còn lộ ra dáng vẻ quan tâm: “Sơ Tranh, cô không sao chứ?”

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta từ đầu đến chân.

Đây chính là con chó điên khiến nguyên chủ biến thành bộ dáng kia?

Dáng dấp còn rất xinh đẹp.

Thẩm Hàm Thu là loại phụ nữ tri thức tinh anh, trang phục nghề nghiệp mặc trên người cô ta, càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

Một người như vậy, sau lưng lại có sở thích không thể cho người ta biết.

Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức luân hãm.

Khi Sơ Tranh đánh giá Thẩm Hàm Thu, Thẩm Hàm Thu cũng đang đánh giá Sơ Tranh.

Quần áo trên người nữ sinh đối diện hơi dúm dó, tóc cũng không chải gọn gàng, mà hơi lộn xộn, dung mạo vốn tinh xảo, có lẽ là bởi vì không nghỉ ngơi tốt, nên mắt có quầng thâm.

Đây vốn là một bộ dáng không tốt lắm.

Vậy mà lúc này nữ sinh khí định thần nhàn, lại nhiều hơn mấy phần vẻ đẹp suy sút, lập tức lộ ra vẻ khác biệt.

“Sơ Tranh?”

Thẩm Hàm Thu kêu một tiếng, ngờ vực quan sát cô.

Sao cảm giác lại không đúng lắm...

【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy bình tĩnh một chút, không nên nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao kia, chúng ta có tiền, xin hãy dùng tiền giải quyết, được không?! 】

Tiểu tỷ tỷ hơi một chút là trực tiếp động thủ.

Cô không ngại mệt mỏi đến hoảng sao?

Sơ Tranh: Như thế tương đối dễ dàng, phiền phức nhất thời, thuận tiện một đời.

【...】 Ta tin cô cái quỷ.

Sơ Tranh bị Vương Giả ngăn cản, không thèm đếm xỉa đến Thẩm Hàm Thu, đi vào phòng khách.

Thẩm Hàm Thu muốn đi làm, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến chuyện gần đây, lại cảm thấy không có vấn đề gì.

“Sơ Tranh, cô đừng suy nghĩ nhiều, việc này nói không chừng chính là hiểu lầm, tôi sắp muộn giờ làm rồi, đi trước.”

Thẩm Hàm Thu giả vờ an ủi cô hai câu, sau đó vội vàng rời đi.

Sơ Tranh nhìn phòng khách rối bời, tâm tình càng buồn bực hơn.

Sao con chó điên kia lại không thích sạch sẽ như thế chứ.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô cũng không thích dọn dẹp. 】 Vương Giả phun tào.

Sơ Tranh: “...”

Nhưng ta không ở bẩn như thế.

Đồ đạc của cô chỉ hơi loạn thôi.

Không dính dáng đến bẩn!

Chỗ này của Thẩm Hàm Thu hoàn toàn chính là bẩn.

Ngẫm lại mỗi tuần Thẩm Hàm Thu đều thuê người quét dọn, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền sinh hoạt, còn có số mỹ phẩm, quần áo túi xách kia nữa... Đây tuyệt đối không phải số tiền mà một nhân viên văn phòng có thể gánh vác được.

Nói cách khác, Thẩm Hàm Thu bôi đen người khác, hẳn là có thu nhập.

Muốn xoay chuyển nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.

Sơ Tranh ra ngoài mua sim mới, mua máy tính mới.

Vương Giả phát nhiệm vụ chính tuyến phá sản, Sơ Tranh quay đầu liền tìm cho mình một đoàn đội quan hệ xã hội chuyên nghiệp.

【...】

Ta thực sự là... quá xui xẻo.

...

Đoàn đội quan hệ xã hội này ở ngay trong thành phố, dẫn đầu chính là một người đàn ông, gầy như khỉ, nuôi hai túm ria mép, chợt nhìn có chút hèn mọn, không phải loại người tốt lành gì.

“Ngải tiểu thư đúng không?” Thần tài tới.

Sơ Tranh tiến vào, người đàn ông lập tức chào đón, cười đến không biết là nịnh nọt hay là thật lòng.

“Chào ngài chào ngài, tôi là người phụ trách Quan Thương, ngài gọi tôi là Tiểu Quan là được rồi.”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu.

Quan Thương cũng không thèm để ý thần tài có thái độ gì, hắn chỉ cần có tiền cầm là được.

Quan Thương mời Sơ Tranh ngồi xuống.

Sơ Tranh ném tư liệu đã chỉnh lý sẵn qua: “Tôi là ai, anh hẳn đã biết.”

“Khụ khụ...” Quan Thương lập tức nghiêm túc, khí chất hèn mọn dường như cũng bị hắn đè xuống: “Chuyện của Ngải tiểu thư, đoàn đội chúng tôi đã làm phân tích đơn giản, căn cứ theo lời ngài nói, ngài bị người ta vu oan, chuyện này không phải việc gì khó, chúng tôi là đoàn đội chuyên nghiệp, ngài yên tâm.”

Lúc trước hắn đã tìm hiểu đơn giản về Sơ Tranh.

Tăng thêm tin tức trên mạng, cơ bản đã rõ ràng tất cả chân tướng câu chuyện.

Minh tinh hút thuốc phiện hoặc ngoại tình làm tiểu tam đều có thể tẩy trắng.

Chút chuyện nhỏ này tính là gì.

Nhưng bị người đào ra tin tức, khiến cho người ta có chút buồn nôn, cũng không dễ xử lý lắm.

Sơ Tranh hất cằm: “Bên trong có tư liệu của Thẩm Hàm Thu.”

“Có chứng cứ rõ ràng không?”

Sơ Tranh nhìn Quan Thương một chút, uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Anh nói có là có.”

Quan Thương lập tức hiểu.

Không có chứng cứ liền tạo nha.

Quan Thương thương lượng chi tiết với Sơ Tranh.

Sơ Tranh cơ bản sẽ không nói tới yêu cầu gì, đều là các người tự xem rồi xử lý, lấy tiền làm việc, đừng có chuyện gì cũng hỏi ta.

Trước khi đi, Quan Thương hỏi một vấn đề.

“Ngải tiểu thư không phải người trong giới, sao lại nghĩ đến chuyện tìm chúng tôi.” Người bình thường xảy ra loại chuyện này, có lẽ trừ báo cảnh sát ra thì không có biện pháp gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.