Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phó Trì cảm thấy có chút buồn cười.
Sao bây giờ hắn có thể tiếp nhận đến thản nhiên như thế nhỉ?
Trông thấy cô bảo hộ mình, mình không cảm thấy mất mặt, ngược lại cảm thấy vui.
Hắn đúng là điên rồi...
“Không vui?” Sơ Tranh thấy Phó Trì không nói lời nào, hỏi hắn một câu.
“Không có.” Phó Trì nói: “Em ở bên cạnh anh, anh rất vui.”
Người ngoài nói thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
Sơ Tranh nhìn xuống hoàn cảnh hỗn loạn bên dưới, thanh âm không nhẹ không nặng nói: “Em sẽ ở.”
Hội trường tiếng người huyên náo, Phó Trì cũng không nghe thấy.
Phó Trì hơi nghi hoặc một chút: “Sao bỗng nhiên cậu ta lại ngã.”
Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: “Người lớn như thế, đi đường cũng không biết, phải học.”
Phó Trì: “...”
Lúc ấy cậu ta đứng ở ngay phía sau bọn họ, mặc dù Phó Trì cảm thấy cậu ta ngã có chút kỳ quái, nhưng cũng không có chỗ nào hoài nghi.
Chờ nhân viên công tác mang chàng trai kia đi, Sơ Tranh mới dẫn Phó Trì xuống dưới.
Hàng thứ nhất đều là minh tinh, vị trí của Phó Trì và Sơ Tranh ở hàng thứ hai.
Người trong hội trường dần dần nhiều lên, bốn phía có người lục tục ngo ngoe ngồi xuống.
“Đó chính là Phó Trì?”
“Đúng không...”
“Thật đẹp.”
“Đi chào hỏi?”
Có người tới chào hỏi, Phó Trì lễ phép xa cách đáp lời, Sơ Tranh thì lười nhác ứng phó với những người này, cô lại không lăn lộn trong giới này.
“Nghe nói Phó Trì là một tay vợ hắn nâng lên.”
“Ăn bám à?”
“Hắn đẹp trai như thế, mặc kệ là ai nâng, thì cũng sẽ hot lên.”
“Vợ hắn rất có tiền... “
Sơ Tranh quay đầu, nhìn hai người đang nói chuyện kia một chút.
Hai người đang nói đến hăng say, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, vừa nhấc mắt liền đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Bị chính chủ bắt tại trận, thần sắc hai người quẫn bách, bối rối dời ánh mắt.
-
Lễ trao giải bắt đầu lúc 7 rưỡi.
Hội trường đã đến gần đủ người rồi.
Người chủ trì và hiện trường đã chuẩn bị sẵn sàng, điển lễ chính thức bắt đầu.
Giải thưởng to to nhỏ nhỏ cộng lại, cũng không hề ít, giải của Phó Trì ở cuối cùng, Sơ Tranh dựa vào người Phó Trì buồn ngủ.
“Anh vào toilet.” Phó Trì thấp giọng nói bên tai Sơ Tranh.
“Em đi cùng anh.”
“Không cần, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Phó Trì cười một cái, đứng dậy rời đi từ bên cạnh.
Sơ Tranh dựa vào ghế, một cô gái phía sau đột nhiên vỗ vỗ cô: “Chị gái.”
Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ấy.
Cô gái kia nở nụ cười xán lạn: “Có thể ký tên cho em không?”
Sơ Tranh: “??”
Ta hot lên sao?
“Khụ khụ...” Cô gái giống như có chút xấu hổ: “Thuận tiện, có thể nhờ Kinh Hạc Tầm ký tên cho em luôn không?”
Cô gái chắp tay trước ngực, đáy mắt đầy ngôi sao nhỏ chờ mong.
Sơ Tranh: “...”
Tìm ta muốn kí tên là giả, muốn Phó Trì ký mới là thật thì có!
“Hắn không nhất định sẽ ký.” Sơ Tranh nói: “Cô có thể tự mình hỏi hắn.”
Phó Trì rất ít kí tên.
Chuyện này không liên quan đến cô, là thói quen của hắn.
“Xin chị đó, em rất thích hai người.” Cô gái méo miệng: “Hai người chính là cặp đôi đẹp nhất em từng thấy.”
Cho dù khen ta...
“Tôi giúp cô hỏi thăm.”
“Chị gái, chị thật tốt.” Cô gái lập tức móc quyển vở nhỏ trên người đưa qua.
Sơ Tranh thô sơ giản lược lật một cái, phía trước tất cả đều chữ ký...
Đây là sưu tập tem sao?
Ong ong ong ——
Người gọi điện là Mỹ Mỹ.
Cô ấy gọi điện cho mình làm gì?
“Alo.”
Sơ Tranh hạ giọng nghe.
Lúc này trên sân khấu đang mở nhạc, có chút ồn ào.
Một hồi lâu sau Sơ Tranh mới nghe rõ, cô để điện thoại xuống, đưa cuốn vở cho cô gái phía sau, vội vàng rời đi.
“Này chị gái.... “
-
Hậu trường.
Không ít nhân viên công tác vây ở đây, còn có hai người cầm máy ảnh đang quay, nhìn có vẻ là paparazzi.
Phó Trì dáng người cao lớn thẳng tắp, trong đám người này phá lệ dễ thấy.
“Sơ Tranh.” Mỹ Mỹ ở bên ngoài, thấy cô tới, nhanh chóng chạy tới: “Cô gái kia nói chồng cậu phi lễ cô ta, đang náo ầm lên đấy.”
Mỹ Mỹ vào sau, không đụng phải Sơ Tranh, nhưng cô ấy biết Sơ Tranh cũng tới.
Cô ấy đi toilet, vừa vặn gặp phải, cho nên lập tức gọi điện thoại cho cô.
Trong đám người, có một nữ sinh, một tay che lấy lễ phục sắp rơi xuống, một tay che mặt khóc thút thít, một bộ dáng bị người khi dễ.
Nơi này gần toilet, bên cạnh là một góc rẽ, tương đối vắng vẻ.
Sơ Tranh gửi một cái tin nhắn cho Ngô Pháp Ngô Thiên.
Cất điện thoại di động, rồi mới đi vào trong đám người.
Phó Trì thấy cô, biểu cảm có chút khó coi, cúi đầu xuống giải thích với cô: “Anh không có, cô ta đột nhiên chặn đường anh, nói mấy câu không thể hiểu được, sau đó liền bắt đầu kêu.”
Hắn từ toilet ra, nữ sinh này liền đứng ở bên ngoài.
Ngăn cản không cho hắn đi, còn động thủ động cước.
Phó Trì vì tránh khỏi cô ta, buộc lòng phải lui lại.
Sau đó cô ta đột nhiên bắt đầu kêu lên, còn tự kéo lễ phục trên người mình ra, vừa vặn có nhân viên công tác đi ngang qua.
Chỗ này không có giám sát, cô ta một mực chắc chắn rằng mình phi lễ cô ta.
Cô gái trang dung không ngay ngắn, lại khóc đến lê hoa đái vũ, đều sẽ làm cho người ta nghiêng về phía cô ta.
“Ừ.” Sơ Tranh cầm tay hắn, nhìn về phía nữ sinh khóc đến thương tâm kia: “Cô nói hắn phi lễ cô?”
Nữ sinh nhìn Sơ Tranh một chút, nức nở nói: “Chính là hắn, tôi không nghĩ tới.... không nghĩ tới hắn lại là người như vậy... “
“Phi lễ cô chỗ nào?”
“Hắn....” Nữ sinh thương tâm ủy khuất, dáng vẻ như đang ngượng ngùng: “Mấy người có phải người không, hắn phi lễ tôi, biến thái, còn muốn tôi nói ra, về sau tôi còn gặp người thế nào... “
Nữ sinh che lấy lễ phục khóc đến thương tâm, lập tức gây nên một số đàn ông nảy sinh lòng đồng tình.
“Không nhìn ra, hắn lại là loại người này... “
“Dáng dấp đẹp như vậy, còn làm loại chuyện này.”
“Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, mặt người dạ thú chính là dùng để hình dung loại người này.”
Nhân viên công tác bốn phía thấp giọng nghị luận.
“Cô không nói hắn phi lễ cô chỗ nào, tôi làm sao làm chủ cho cô?” Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm.
Nữ sinh một mực chắc chắn: “Hắn chính là phi lễ tôi!”
Sơ Tranh: “Cô có chứng cứ không?”
“Cái này còn không phải chứng cứ?” Nữ sinh chỉ vào lễ phục của mình: “Tôi còn có thể lấy danh dự của mình ra đùa giỡn hay sao?”
Câu này vừa nói ra, người xung quanh lại cảm thấy có đạo lý.
Mặc kệ là ở thời đại nào, thanh danh của con gái đều cực kỳ quan trọng.
Sơ Tranh không mặn không nhạt liếc cô ta một cái: “Lễ phục có thể do chính cô kéo hỏng, cô nói hắn chính là phi lễ cô? Cô có chứng cứ gì có thể chứng minh, không phải cô vu hãm hắn?”
“Tôi là con gái... “
“Vậy có phải tôi có thể nói, cô câu dẫn hắn trước, câu dẫn không thành, trái lại còn vu hãm hắn?” Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh dần dần nổi lên lãnh ý: “Chuyện không có chứng cứ, muốn nói thế nào thì nói thế ấy, không phải sao?”
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh, có thể là bị Sơ Tranh nói trúng, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Chỉ đối mặt một giây, liền dời ánh mắt.
Cô ta run run tay chỉ, chỉ vào Sơ Tranh: “Cô... cô nói bậy bạ gì đó, cô là vợ của hắn, cô đương nhiên nói giúp cho hắn. Tôi là một cô gái thanh bạch, sao có thể làm loại chuyện này?”
“Hắn đẹp.” Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói.
“...”
Quần chúng vây xem xung quanh có chút đần độn.
Thế này hoàn toàn không giống như bọn họ nghĩ.
“Các người.... các người...” Nữ sinh chỉ vào Sơ Tranh và Phó Trì, tựa như chịu ủy khuất lớn lắm, nước mắt ào ào rơi xuống: “Có phải hôm nay các người muốn tôi lấy cái chết chứng minh trong sạch mới chịu đúng không?”
Sơ Tranh làm dấu tay xin mời.
Nữ sinh: “...”
Chỉ là cách nói khoa trương, cô ta làm gì dám chết thật.