Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Loại tụ họp này, phần lớn người đều đến để khoe khoang.
“Bây giờ cậu đã làm giám đốc rồi cơ à?”
“Công ty nào?”
“Bây giờ tớ đang lập nghiệp, khó quá...”
“Đây là chồng cậu mua cho cậu à? Thật đẹp, cái này bao nhiêu tiền?”
“Chiếc nhẫn kim cương này của cậu Balabalabala...”
Đàn ông khoe công việc.
Phụ nữ khoe chồng.
Nhưng phần lớn người vẫn vây quanh hoa khôi lớp.
Hiện tại hoa khôi lớp còn đẹp hơn cả trước kia, còn có tiền.
Nửa đường hoa khôi lớp nhận được điện thoại, nên rời đi trước.
Lúc này, những người này mới tản ra, tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm.
“A, nhìn bên kia kìa.” Một người phụ nữ trong đó chỉ chỉ vào góc.
“Ngải Sơ Tranh à? Cô ta bị người ta đào thành như thế, nếu tớ là cô ta, thì tớ cũng không dám tới.”
“Các cậu nói xem chuyện trên mạng, rốt cuộc có phải là cô ta làm không?”
“Tớ thấy tám phần là cô ta làm. Người tên Thẩm Hàm Thu kia, nói không chừng chỉ là cõng nồi cho cô ta... Chó sủa không cắn người, chó cắn người thường không sủa.”
“Đi, đi qua xem một chút.”
Mấy người phụ nữ trao đổi ánh mắt một chút.
Rồi nhanh chóng xúm lại bên này.
...
Vị trí ở trong góc không lớn, mấy người xúm lại, trong nháy mắt trở nên nhỏ hẹp.
“Mỹ Mỹ, nghe nói cậu làm chủ bá à, một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”
“Đủ nuôi sống gia đình.” Mỹ Mỹ mập mờ.
“Tớ nghe nói chủ bá đều kiếm được rất nhiều tiền.” Có người nói: “Nhìn những chủ bá kia xem, đều ăn mặc thành như thế, nhảy vũ điệu mát mẻ, hát một bài hát, đàn ông liền ngoan ngoãn thưởng, thu nhập một tháng mấy chục vạn...”
“Tớ còn nghe nói những chủ bá kia đều rất gợi tình, có phải thật vậy không?”
“Cậu nói cho chúng tớ biết chút nội tình đi.”
Sắc mặt Mỹ Mỹ không tốt lắm.
Cũng may mục tiêu chủ yếu của đám phụ nữ này không phải cô ấy.
Nói hai câu, liền đem mục tiêu chuyển dời đến Sơ Tranh bên cạnh.
“Sơ Tranh à, cậu bây giờ đang làm gì?”
Sơ Tranh bắt chéo hai chân, tư thế đại lão bày ra đầy đủ.
“Không phải chuyện trên mạng các cậu đều biết cả rồi à, còn hỏi tôi làm gì.” Tổ tông mười tám đời sợ là các ngươi cũng biết rõ cả rồi, bây giờ tới hỏi ta đang làm gì, có bệnh à!
“...”
Tràng diện trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Sơ Tranh trả lời, hiển nhiên không nằm trong bất cứ kịch bản nào của đám bọn họ.
“Ha ha ha... vậy... bây giờ cậu đang vẽ tranh à? Vẽ tranh có thể kiếm tiền không?”
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Kiếm tiền hay không, liên quan gì đến cậu.”
Lại không cho ngươi tiêu!
Đối phương nghẹn họng.
Người bên cạnh nói tiếp: “Chắc chắn là kiếm được tiền, cậu không thấy Sơ Tranh cũng đã mời luật sư, muốn khởi tố những người kia à, cả quá trình này, chắc chắn không phải số lượng nhỏ.”
“Sơ Tranh, cậu cũng quá tích cực rồi? Khởi tố những người kia thì làm được gì.”
Sơ Tranh: “Tôi vui lòng.”
“Phải tốn không ít tiền nha?”
Sơ Tranh nghiêng mắt nhìn cô ta một chút: “Không tốn tiền của cậu, cậu quan tâm như thế làm gì?”
Người phụ nữ bị nói lập tức xù lông: “Ngải Sơ Tranh, cậu thái độ cái gì, chúng tôi hàn huyên nói chuyện phiếm với cậu, cậu có cần phải vậy không?”
“Tôi không cảm thấy các cậu đang nói chuyện phiếm với tôi.” Sơ Tranh hơi dừng lại, ánh mắt đóng băng quét về phía mấy người trang điểm cầu kì, phá lệ thành thật nói: “Tôi càng thấy các cậu đang đến cười nhạo tôi hơn.”
“...”
Mỹ Mỹ ở bên cạnh kéo khóe miệng ra.
Chuyện này ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng nói ra như cô, thích hợp sao?
Dù sao cũng là bạn học mà!
...
Sơ Tranh đã nói đến như vậy, nếu mấy người phụ nữ còn tiếp tục hỏi, vậy thì không phải là vấn đề mất mặt thôi đâu.
Cho nên bọn họ quái gở nói hai câu, rồi đi sang bên khác.
“Bày đặt cái gì.”
“Được rồi, đừng tức giận.”
“Cậu nói xem cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Cô ta chỉ vẽ tranh, có thể kiếm tiền gì chứ?”
“Nói không chừng người ta có người bao nuôi thì sao?”
Mấy người phụ nữ giống như lại tìm được chủ đề hưng phấn, nhỏ giọng thảo luận.
...
Mỹ Mỹ yên lặng giơ ngón tay cái với Sơ Tranh: “Cậu không sợ đắc tội với bọn họ à?”
Sơ Tranh cầm ly nước, nhấp một ngụm, giọng điệu lãnh đạm: “Thì thế nào?”
Đắc tội thì thế nào.
Ban đầu bọn họ đã không có ý tốt.
Ta còn phải đi lấy lòng bọn họ chắc?
Cuộc sống sau này, cần phải dựa vào bọn họ à?
Cho nên, loại người này, đương nhiên là đắc tội thì tốt hơn, miễn cho ỷ vào thân phận bạn học, tìm cô gây phiền phức.
Sơ Tranh ngồi bên trong đến phiền, rời khỏi chỗ này.
Sơ Tranh ra bên ngoài đi một vòng, lưu lượng người ở đây rất lớn.
Cô dựa vào hành lang, hờ hững nhìn người đến người đi dưới tán hoa anh đào.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Sơ Tranh kết nối, đặt bên tai.
“Cô chủ, Dịch Ngôn Lễ và Thẩm Hàm Thu đến.”
“Ừ.”
Sơ Tranh cúp điện thoại, theo hành lang đi ra ngoài.
Đi không bao xa, liền nhìn thấy Thẩm Hàm Thu, mang theo kính râm lớn, ngăn trở hơn phân nửa gương mặt, thần thái vội vàng, hoàn toàn không giống như đến xem hoa anh đào.
Chỉ có một mình cô ta, không nhìn thấy Dịch Ngôn Lễ.
Thẩm Hàm Thu xuyên qua con đường hoa anh đào, một đường đi đến tận cùng bên trong.
Bên trong có một bức tường, trên tường có một cánh cửa, Thẩm Hàm Thu gõ cửa, sau khi cửa mở, Thẩm Hàm Thu đưa một thứ giống như tấm thiệp mời qua, sau đó liền được cho vào.
Sơ Tranh thuận tay giữ chặt một nhân viên công tác: “Ở trong đó là nơi nào?”
Nhân viên công tác giật mình.
Vừa rồi Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, không hề có động tĩnh gì, đột nhiên giữ chặt mình.
Nhân viên công tác nhìn Sơ Tranh một chút, có chút kinh diễm với dung mạo của cô, một lát sau lễ phép trả lời: “Đó là hội sở tư nhân cao cấp của chúng tôi.”
“Làm sao để vào?”
“... Cái này... Là đặc quyền của hội viên.”
“Đặc quyền của hội viên?”
“Đúng thế.”
“Làm sao để trở thành hội viên?”
“Ách...”
Nhân viên công tác có chút ngốc.
Hắn làm việc ở đây, nhưng còn chưa từng thấy qua cơ chế làm hội viên ở đây.
Nhân viên công tác không dám từ chối loạn, dẫn Sơ Tranh đi tìm người phụ trách.
...
Bên trong không gian bị tường bao vây, hoàn cảnh ưu mỹ yên tĩnh, bên trong phân bố kiến trúc khác biệt.
Từng mảng lớn hoa anh đào, quay xung quanh những kiến trúc tầng tầng lớp lớp này.
Gió nổi lên, hoa anh đào rơi rụng.
Suối nước nóng sương mù vấn vít.
Giống như tiên cảnh.
Sơ Tranh hờ hững đi trên đường hoa anh đào, ánh mắt cô đảo qua bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Thẩm Hàm Thu.
Đáng tiếc không trông thấy.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Phó Trì, ngăn cản Phó Trì hắc hóa. 】
Sơ Tranh dừng lại.
Ngăn cản Phó Trì hắc hóa?
Ngăn cản?
Phó Trì?
Đây là con chó điên nào!
Hoàn toàn không biết.
Không phải... Không cần ta cứu vớt sao?
Ta càng thích...
【 Tiểu tỷ tỷ, vị diện này không cần đâu. 】 Vương Giả bảo trì mỉm cười phục vụ, cố gắng không đánh chết tiểu tỷ tỷ nhà nó.
“Mi như vậy là không được, sao có thể tùy tiện thay đổi hình thức!” Sơ Tranh khiển trách Vương Giả.
【...】 Địa bàn của ta ta làm chủ! Hít sâu! Không nên chấp nhặt với tiểu tỷ tỷ, cô ấy chính là đồ ngốc! 【 Mời tiểu tỷ tỷ tiến về khu biệt thự số 3 của suối nước nóng. 】
“Ta không đi, có phải hắn liền hắc hóa không.”
【 Đúng thế. 】
“Vậy ta không đi.” Sơ Tranh quyết định thật nhanh.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô phải suy nghĩ cho kỹ, cô không đi thì thẻ người tốt của cô sẽ bị làm bẩn. 】 Cho cô gian manh này!
Sơ Tranh: “???”
Cái trò chơi nát gì, mi dựa vào cái gì mà làm bẩn thẻ người tốt của ta.
【 Cho nên tiểu tỷ tỷ cần ngăn cản trước khi chuyện đó phát sinh nha. 】 Vương Giả giòn tan nhắc nhở: 【 Dù sao thì đó cũng là thẻ người tốt của cô, không phải sao? 】
“...”
Vương bát đản con chó điên nhà mi!
Mi tốt nhất đừng để ta bắt được!
【...】 Tiểu tỷ tỷ hung ác như thế làm gì. Ôm chặt cái đuôi nhỏ, mới sẽ không bị bắt được đâu, hừ!