Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tam đảo chủ ngay cả lên đài cũng không thể đi lên, làm sao có thể đánh cô, lúc này cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng mà thao tác lẳng lơ của Sơ Tranh còn ở phía sau, Tam đảo chủ cũng không kịp chuẩn bị.
Đột nhiên phát bạc cho đảo dân.
Tam đảo chủ: “????”
“Bắt bọn chúng lại, toàn bộ đều có thưởng.” Sơ Tranh chỉ tay vào bọn người Tam đảo chủ.
Nhóm đảo dân rõ ràng sững sờ, chuyện này...
Đối với mấy vị đảo chủ, nhóm đảo dân hiển nhiên là chần chờ, không dám động thủ.
Sơ Tranh đứng ở phía trên, lẩm nhẩm lời Thần: “Đây là ý của Thần Biển đại nhân.”
Đảo dân: “...”
“Các ngươi làm trò gì vậy!” Tam đảo chủ quát lớn một tiếng: “Các ngươi đừng quên là ai dẫn dắt các ngươi sống cuộc sống như bây giờ!”
“Dừng lại!”
“Cản bọn họ lại!”
“Tất cả dừng tay cho ta!”
Tiếng quát lớn của Tam đảo chủ không có bất kỳ hiệu quả gì, nhóm đảo dân bắt đầu bổ nhào qua phía bọn họ.
Ở trên đảo cư dân bình thường càng nhiều hơn, đám hải tặc mặc dù có võ nghệ, nhưng bọn họ cũng có người nhà trà trộn ở trong đó.
Hơn nữa nhân số đảo dân nhiều, mấy người đè một người lại, tràng diện hỗn loạn, dưới tình huống người đè người, ai có thể bảo đảm mình có thể tránh khỏi được.
Tam đảo chủ được người che chở lui ra phía sau, kết quả đụng vào một nhóm đảo dân khác nghe thấy tiếng gió chạy đến.
“Nhanh! Bọn họ muốn tạo phản!” Tam đảo chủ đánh đòn phủ đầu, muốn kéo nhóm đảo dân này vào dưới trướng mình.
Nhóm đảo dân nhìn về phía người đuổi theo, không hề động.
Ở trong đó cũng có bạn bè thân thích của bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại đánh nhau, không phải nói xử quyết phản đồ sao?”
“Sao Tam đảo chủ lại bị bọn họ đuổi chạy.”
“Các ngươi thất thần làm gì!” Tam đảo chủ đề cao âm lượng: “Đám người này điên cả rồi!”
“...”
Đảo dân đuổi theo vội vàng nói: “Là ý của Thần Biển đại nhân! Thần Biển đại nhân nói phải bắt được Tam đảo chủ, xin lỗi Tam đảo chủ, ngài trở về cùng chúng ta đi.”
Thần Biển đại nhân!
Sự kính sợ của đảo dân đối với Thần Biển rõ ràng vượt trên cả đảo chủ, cho nên vừa nói ra câu này, thì có người ngo ngoe muốn động.
Tam đảo chủ: “...”
Bọn ngu xuẩn này!
-
Đảo dân đuổi theo Tam đảo chủ rời đi, người trên quảng trường lập tức ít đi rất nhiều. Sơ Tranh ngồi xổm trước mặt Đại đảo chủ, chống cằm, nhìn lên bầu trời, nói chuyện phiếm với ông ta: “Ngươi cảm thấy bọn họ có thể bắt được Tam đảo chủ không?”
Đại đảo chủ một ngụm cắn nát răng ngà: “Ngươi không phải Thần Biển, ngươi là ma quỷ.”
Sơ Tranh quay đầu, đối đầu với đôi mắt tràn ngập hận ý của Đại đảo chủ, nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn cảm thấy như vậy, ta cũng không có cách nào.”
Đại đảo chủ: “...”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Sơ Tranh cho Đại đảo chủ một cái cam đoan, giết sẽ kéo ngược lại, cô mới không chơi.
“...”
Không giết ông ta chẳng lẽ còn muốn nhục nhã ông ta à?
Hiển nhiên Đại đảo chủ suy nghĩ nhiều rồi, Sơ Tranh chờ đảo dân bắt Tam đảo chủ lại, chỉ nhốt bọn họ lại.
Sau đó...
Sau đó nghe nói cô tìm đảo dân mua ngọc trai, căn bản mặc xác bọn họ.
Đại đảo chủ xém chút tức đến qua đời tại chỗ.
Nhục nhã!
Đây mới là nhục nhã!
-
Ai có thể nghĩ tới, thời gian nửa ngày, toàn bộ đảo U Linh đã đổi cả trời.
Trang Bình cũng không nghĩ tới.
Vốn cho là mình chết chắc, ai biết hắn chẳng những không chết, còn mò được chức quản sự.
Thiên đường và địa ngục thật sự chỉ cách nhau một ý niệm mong manh.
Nếu như khi hắn bị bắt lại, đã vì sợ hãi mà khai cô ra, thì bây giờ có lẽ mình đã lạnh đến không thể lạnh hơn.
Đại đảo chủ và Tam đảo chủ bị bắt, có danh nghĩa “Thần Biển” này, bên trong đoàn hải tặc có không ít người phản chiến, Sơ Tranh xác thực cũng không phí bao nhiêu sức lực.
Nhưng mà...
[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành vua hải tặc, tiến độ 48%]
Vì sao chứ!
Không phải đã làm vua hải tặc rồi sao?
Sao mới được có chút xíu tiến độ như thế!
Game nát này hỏng rồi à!
Sơ Tranh tức giận đến đạp bàn.
Trang Bình đi vào bị làm cho giật mình, vội vàng lui ra ngoài: “Cô... Cô nương?”
Sơ Tranh thu lại nộ khí: “Chuyện gì!”
“...” Vì sao lại cảm thấy cô còn đáng sợ hơn trước đó nữa nhỉ? “Đã kiểm kê xong người của phủ đảo chủ, người kia... Đại tiểu thư... Chính là tiểu thư Diệp Tú Tú, làm sao bây giờ?”
Sơ Tranh không hiểu: “Đưa cho cha nàng ta, ngươi còn muốn ta nuôi à?”
“... Nhưng mà Đại... Bị giam trong địa lao rồi.”
“Vậy thì đưa đi, đừng có chia rẽ người một nhà người ta.” Sơ Tranh phất phất tay, ra hiệu Trang Bình đừng làm phiền mình.
Trang Bình: “...”
Câu nói này có thể dùng như thế sao?
Trang Bình sợ đến một nhóm, không dám hỏi nữa.
Diệp Tú Tú như vậy, đưa đi thật sự có thể sống nổi sao?
Đối với chuyện này Trang Bình dùng thái độ hoài nghi.
“Đúng rồi, cô nương...” Trang Bình nhớ tới còn có một chuyện, vội vàng nói: “Cái đó... Nhị đảo chủ không ở trên đảo, hắn dẫn theo một nhóm người đi, lúc trở về nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Sợ cái gì, đến lúc đó toàn bộ đảo đều là người của chúng ta, đến bến tàu chơi hắn.” Sơ Tranh dùng từ hào khí.
Trang Bình: “...”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không, không.”
Trang Bình vội vàng lui ra khỏi phòng, hắn mới đi ra, cửa sổ phòng liền bị người đẩy ra, Mịch Vân leo từ ngoài cửa sổ vào, nhuyễn kiếm chỉ thẳng vào Sơ Tranh.
“Cháu trai, ngươi lại tới.”
“...”
Tay Mịch Vân run run, việc này không chịu thôi đúng không!
Lúc ấy cậu ta chỉ thuận mồm!
“Ta đã sớm biết ngươi không phải thứ tốt!” Mịch Vân hiên ngang lẫm liệt: “Không nghĩ tới, khẩu vị của ngươi còn lớn như vậy, muốn cả cái đảo này.”
Sơ Tranh liếc cậu ta một cái, chậm rãi châm trà: “Ngươi là thứ tốt?”
“Ta đương nhiên...” Không đúng! Nữ nhân này quấn mình à! “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Không phải ngươi đã nhìn thấy rồi à, lập thế lực khác đó.” Ta còn làm chưa đủ rõ ràng sao?
“...” Lập thế lực khác có biết ngươi dùng nó như thế không? “Đại ca và Tam ca ta ở đâu!”
“Địa lao, ngươi muốn đi cùng bọn họ?”
“Đương nhiên... Không!” Mịch Vân cảm thấy mỏi tay, thu nhuyễn kiếm lại: “Ta cho ngươi biết nơi có bảo tàng trên đảo, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”
Cậu ta không có tình cảm gì với Đại đảo chủ và Tam đảo chủ.
Đối với Mịch Vân mà nói, ai làm đảo chủ cũng không có nhiều quan hệ với mình.
Nguyện vọng của cậu ta là rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài... Nhưng lần nào cũng bị bọn họ bắt lại, tẩy não cậu ta những thứ không hiểu nổi.
Mịch Vân thấy phiền vô cùng.
“...”
Ai mà thèm.
Đưa tiền đều là ma quỷ! Nhất định phải diệt trừ!
Sơ Tranh làm một dấu tay xin mời, cút nhanh lên, nếu không thì sẽ bắt ngươi nhốt vào địa lao.
“Ngươi không phải vì vàng bạc châu báu... Ngươi làm gì! Dừng tay!” Mịch Vân vội vàng leo cửa sổ ra, cái ghế nện trên khung cửa sổ, tan ra thành từng mảnh, rơi vào bên trong.
Mịch Vân ở bên ngoài ngoi đầu lên: “Ngươi làm sao thế chứ, ta đang giúp ngươi đó!”
“Không cần, nếu ngươi không đi ta sẽ bắt ngươi lại nhốt vào địa lao.”
“...”
Vẻ mặt của Mịch Vân một lời khó nói hết, đầu co rụt lại, biến mất.
“Khoan đã, dù sao ngươi cũng phải nghe ta nói hai câu chứ?” Đầu Mịch Vân lại xuất hiện: “Ca ta còn chưa trở lại, hắn mang đi cũng không ít người, chờ hắn trở về...”
Sơ Tranh lạnh như băng cắt ngang lời cậu ta: “Chờ hắn trở về thì nên nhặt xác cho ngươi, không bằng ngươi nói ngươi muốn loại quan tài gì, ta chuyển lời giúp ngươi..”
“... Này thì không cần.”
Mịch Vân rụt đầu lại, lần này là đi thật.