Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2129: Chương 2129: Vua Hải Tặc (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tù binh nghe Sơ Tranh nói như vậy, trong lòng thở phào một hơi, đầu lĩnh hải tặc này dường như không hung tàn như vậy.

Tù binh thì thở phào, nhưng đám hải tặc lại lơ ngơ.

Bọn họ làm hải tặc, không phải chính là chém chém giết giết sao?

Sơ Tranh quét mắt nhìn tù binh một vòng: “Người quản sự trên thuyền là ai?”

Tù binh nhìn nhau, không ai đứng ra.

Sơ Tranh nhìn người đứng phía sau một chút, hải tặc rất có ánh mắt tiến lên túm lấy một người trong đó, đao đặt ngang trên cổ đối phương: “Nói, người quản sự là ai!”

Người bị uy hiếp còn chưa kịp lên tiếng, Sơ Tranh đã nói trước: “Ngươi làm gì thế?”

Hải tặc: “??” Ý của ngài không phải là thế này sao?

“Đừng máu me như vậy.” Sơ Tranh lơ đãng nói: “Ném hắn xuống biển, ném tới khi nói thì dừng.”

Hải tặc: “...”

Tù binh: “...”

Này không máu me sao?

Không thấy máu là không máu me à?

Nhưng Sơ Tranh là đảo chủ, đảo chủ nói thế nào, thì bọn họ làm như thế đó chứ sao.

Hải tặc kéo lấy người kia, đi qua phía mạn thuyền.

“Đừng mà, cứu mạng! Đừng ném ta xuống, cứu mạng!!”

“Ta nói! Ta nói, thả ta ra!!”

Hải tặc dừng lại, người kia lập tức chỉ vào đám người: “Hắn, hắn chính là quản sự.”

Quản sự bị xác nhận mặt mũi tràn đầy xanh xám, hải tặc thô lỗ xách người ra.

“Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của quản sự run dữ dội hơn: “Đồ trên thuyền này các ngươi có thể lấy đi, chỉ xin các ngươi thả cho chúng ta một con đường sống.”

Sơ Tranh không đáp lời, nhìn về phía hải tặc bên cạnh một chút.

Đám hải tặc có chút bối rối, bây giờ đảo chủ nhìn bọn họ làm gì? Vấn đề này bọn họ không thể trả lời mà!

Sơ Tranh: “...”

Hải tặc: “???”

Ngay khi hải tặc đần độn, bọn họ nhìn thấy thiếu niên kia xách một cái ghế tới, đặt ở đằng sau Sơ Tranh.

Hải tặc: “!!!” Mama nó!

Thật xin lỗi, bọn họ không hiểu cái kịch bản này, dù sao đảo chủ đời trước không có bệnh này.

Bộ Khinh xuất hiện, làm đáy lòng bọn tù binh này phun lên một trận quái dị.

Thiếu niên này nhìn không giống hải tặc...

“Sao ngươi lại xuống đây?” Vẫn là thẻ người tốt hiểu chuyện nha.

—— Ta không thể xuống sao? Bộ Khinh hỏi cẩn thận từng li từng tí.

“Không phải.” Lần này Sơ Tranh có thể danh chính ngôn thuận mở miệng: “Đi lấy thêm cái ghế tới đây.”

Hải tặc tranh nhau chen lấn đi, không chỉ lấy ghế, còn chuyển cái bàn nhỏ đến, đặt ở giữa Sơ Tranh và Bộ Khinh, trên bàn đặt thêm vài thứ đồ ăn nước uống.

Sơ Tranh sắp xếp cẩn thận cho Bộ Khinh, ngước mắt nhìn quản sự quỳ ở phía trước: “Trên thuyền các ngươi chở cái gì?”

Quản sự run rẩy: “Lá trà.”

“Lá trà?”

Quản sự gật đầu: “Đúng, đều là lá trà, ngài không tin có thể cho người đi xem, ta không dám lừa gạt ngài.”

Vừa rồi hải tặc đã đi xem qua, gật gật đầu với Sơ Tranh, đúng là lá trà.

Đầu ngón tay Sơ Tranh khoác lên trên lan can ghế, như có như không gõ một cái.

Ta lấy lá trà thì làm được gì...

“Ngươi biết...”

“Ta không biết, ta không biết gì cả.” Quản sự khóc nức nở: “Ngài thả ta đi đi, trong nhà ta trên có già dưới có trẻ, chỉ đợi một mình ta nuôi sống, ta chết bọn họ cũng không sống nổi. Ngài thả cho chúng ta một con đường sống đi, trở về chúng ta sẽ không nói gì cả.”

Sơ Tranh không vui: “Ta còn chưa nói xong, ngươi biết cái gì?”

Quản sự: “...” Ông ta sợ mà.

Đây là hải tặc, hải tặc giết người không chớp mắt! Người ra biển đều biết, vận khí không tốt đụng vào hải đạo, đều chỉ có một con đường chết.

“Ngươi biết thuyền vận chuyển vải vóc không?”

Quản sự: “???”

Vải?

Ông ta thật đúng là... Biết.

“Ta... Ta nói cho ngài biết, ngài có thể thả cho ta một con đường sống không?”

Sơ Tranh không đáp: “Nói nghe một chút.”

Quản sự: “...”

Hải tặc hung thần ác sát: “Nói mau!”

Quản sự bị đao trong tay hải tặc chấn nhiếp: “Đằng sau chúng ta còn có một chiếc thuyền, chính là thuyền vận chuyển vải, xuất phát muộn hơn chúng ta hai ngày.”

“Cùng một tuyến đường?”

Quản sự gật đầu, đều là thuyền buôn của bọn họ, mục đích giống nhau, đương nhiên là cùng một tuyến đường.

Thứ Sơ Tranh muốn là vải, những lá trà này không có tác dụng gì, nhưng tạm thời cũng không thể thả bọn họ đi, giam lại trước đã.

Tù binh đều bị giam lại, Sơ Tranh sợ có người gây sự, trực tiếp cho người hạ độc bọn họ, đủ để cho bọn họ mê man một ngày.

“Đảo chủ, vì sao chúng ta không giết bọn họ?” Đám hải tặc biểu thị không hiểu.

Giữ những người này lại làm gì? Ăn tết sao?

“Các ngươi rất rảnh?”

Hải tặc: “...” Có chút.

Sơ Tranh: “Đi quét dọn trên thuyền một lần.”

Hải tặc: “...” Bọn họ là hải tặc! Hải tặc!! Quét dọn cái gì, là chuyện bọn họ nên làm sao??

Cuối cùng một đám hải tặc nghẹn khuất đi làm tổng vệ sinh.

Bộ Khinh quét dọn gian phòng của Sơ Tranh một lần, hơi mệt lau mồ hôi.

“Tại sao lại làm những chuyện này?” Sơ Tranh đi vào thì nhìn thấy Bộ Khinh đang làm việc.

Bộ Khinh chỉ chỉ bên ngoài.

Không phải ngài bảo mọi người quét dọn sao?

“Bọn họ không có chuyện làm, ngươi cũng không có chuyện làm?”

“...” Xác thực không có việc gì làm, Sơ Tranh không hạn chế hắn hành động, chỉ là trên thuyền cũng không có những thứ khác có thể làm cho hắn bận bịu.

Sơ Tranh lấy từ trong ngăn tủ ra hai quyển sách: “Không có việc gì thì đọc sách đi.”

Bộ Khinh sững sờ, trong mắt có mong muốn, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, hắn xem không hiểu.

“Ta dạy cho ngươi, có muốn học không?”

Học chữ, mới có thể làm cho người ta trở nên lợi hại hơn, điểm này Bộ Khinh vẫn biết.

Nhưng mà...

Hắn thật sự có thể chứ?

“Tới đây.”

Bộ Khinh nhìn lòng bàn tay Sơ Tranh đang mở ra, cô muốn dạy hắn... Hắn có thể biết được nhiều chữ hơn, hiểu càng nhiều tri thức hơn.

Hắn có thể viết xuống lời mình muốn nói, để cô biết được.

Bàn tay Bộ Khinh cọ xát lên quần áo, để tay lên bàn tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh kéo người đến ngồi xuống bên cạnh, gần như ôm người trong lòng.

Sơ Tranh mở sách ra: “Chỉ những chữ mình biết cho ta xem.”

“...”

Ánh mắt Bộ Khinh rơi trên trang sách, ngón tay đè lên trang sách, chậm rãi di động.

Chữ Bộ Khinh biết đều là chữ khá thường gặp dễ hiểu, số nét không nhiều.

“Chữ này đọc là bút, dùng để viết chữ.” Sơ Tranh dạy từng chữ từng chữ.

Bộ Khinh nghe rất nghiêm túc, từng chữ đều nghiêm túc nhớ kỹ.

Sơ Tranh không dạy quá nhiều, dù sao trí nhớ của một người có hạn, không thể đồng thời học tập quá nhiều.

“Chiếu theo đó mà viết.” Sơ Tranh đưa giấy trống và mực đã chuẩn bị xong cho hắn: “Viết nhiều thêm mấy lần là sẽ nhớ.”

Bộ Khinh ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi bắt đầu tô lại.

Một chữ lúc đầu viết khá gập ghềnh, sau đó thì trôi chảy hơn rất nhiều.

Viết đến chữ không nhớ rõ phải đọc thế nào, hắn sẽ chỉ vào chữ kia, cẩn thận túm túm tay áo Sơ Tranh.

Sơ Tranh kiên nhẫn sẽ dạy hắn một lần.

Nhưng nếu còn không nhớ được, Bộ Khinh sẽ bị phạt...

Mặc dù Bộ Khinh cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của mình, xấu hổ làm cho Bộ Khinh không dám tùy tiện phạm sai lầm.

Ban đêm Sơ Tranh sửa sang lại một phần nét bút các bộ thủ cho Bộ Khinh, để hắn viết thuần thục những nét mác nét phẩy này trước.

Bộ Khinh lập tức muốn viết.

“Làm gì? Sáng mai rồi viết, nên đi ngủ rồi.”

Bộ Khinh nhấp môi dưới, ngoan ngoãn nằm xuống lại.

Sơ Tranh đi lên, thiếu niên ngoan ngoãn dịch qua, ôm lấy eo Sơ Tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.