Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2134: Chương 2134: Vua hải tặc (27)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ngao Bưu muốn thuyết phục Sơ Tranh, để cô và mình chung tay sáng lập huy hoàng.

Sơ Tranh biểu thị: Không được! Huy hoàng này nhất định phải do cô tự làm, nếu không thì thanh tiến độ không đầy.

Cô suy nghĩ rất lâu, vua hải tặc kia chỉ sợ không phải chỉ một hòn đảo.

Cho nên...

Hải tặc trên biển này, cô đều phải nhận thầu.

Ngao Bưu: “...”

Làm người không nên quá tham lam!

Gã cũng đã nhượng bộ rồi!

Sơ Tranh không hiểu thấu: “Mạng ngươi cũng nằm trong tay ta, ngươi còn có thể làm gì?” Đánh ta sao? Ngươi đánh được chắc?

Ngao Bưu: “...”

Ngao Bưu xém chút bị một ngụm máu kẹt trong cổ họng làm nghẹn chết.

Bây giờ gã đã hơi hiểu rõ, vì sao Đại đảo chủ lại rơi đài. Con ranh con này tuổi không lớn lắm, nhưng thủ đoạn lại quả quyết tàn nhẫn.

“Ngươi muốn giết ta?”

“Có thể chứ?”

“...” Ngươi giết ta hay không, còn hỏi ta có thể chứ? Ngươi có bệnh à?

“Nếu ngươi mãnh liệt yêu cầu, ta có thể thỏa mãn ngươi!” Sơ Tranh rất chờ mong: “Ngươi muốn chết không?” Bây giờ ta là người tốt, không tùy tiện động thủ.

“...” Ha ha, không muốn.

Người chỉ khi còn sống mới có hi vọng.

Chết rồi, lúc ấy thì đến một tia hy vọng cũng không có.

Sơ Tranh lấy ra một cái bình sứ, cưỡng ép nhét cho Ngao Bưu.

“Ngươi cho ta ăn thứ gì?” Ngao Bưu muốn nôn thì thứ đó cũng đã vào trong bụng, vị gì cũng không nếm ra được.

“Độc dược, không thì còn có thể là đường đậu chắc?”

“...”

Sơ Tranh giao Ngao Bưu cho người phía sau, quay người mặt đối với những hải tặc khác: “Các ngươi có ai không phục thì cũng có thể lên đánh với ta.”

Hải tặc nhìn Ngao Bưu bị người ta bắt giữ, đáy lòng từng trận suy yếu.

Đảo chủ của bọn họ là người có võ công tốt nhất, mà cũng không thể đánh thắng cô gái này, bọn họ có thể thắng được à?

Cạch ——

Có người vứt bỏ binh khí trong tay.

Đã có một thì sẽ có hai, người phía sau dồn dập ném vũ khí trong tay đầu hàng.

Sơ Tranh giao Ngao Bưu cho hải tặc đảo U Linh, người chết chính là thân nhân bạn bè của họ, xử trí Ngao Bưu như thế nào là chuyện của họ.

-

Hòn đảo này của Ngao Bưu không giống đảo U Linh, ở trên đảo chỉ có hải tặc và nô lệ, không có cư dân bình thường.

Sơ Tranh phát hiện Đại đảo chủ và Diệp Tú Tú trong một địa lao.

Hai người bị tách ra giam giữ, Đại đảo chủ bị Ngao Bưu giày vò đến gãy chân, dáng người gầy còm.

Diệp Tú Tú nhìn cũng không được tốt lắm, nằm rạp dưới đất, dáng vẻ thoi thóp.

“Đảo chủ, xử lý bọn họ thế nào?”

Sơ Tranh chống cằm suy nghĩ, giết cũng giết không được, nhìn dáng vẻ này của bọn họ thì chắc cũng tính là thảm rồi.

“Giam giữ đi.” Vẫn là giam giữ an toàn nhất!

Dù sao cũng không phải ta chộp lại giam giữ, ta cứ xem như không trông thấy đi.

“Không nhìn thấy vị Tam đảo chủ kia à?”

“Không... Nghe nói là trên đường, bị Ngao Bưu ném xuống biển rồi.” Trừ phi là cá, nếu không chắc chắn không sống được.

“...” Đúng là kẻ hung hãn.

Sơ Tranh xử lý xong mọi chuyện, đi ra nhìn thấy Trang Bình ngồi ở cách đó không xa, bước chân của cô hơi dừng lại, xoay chuyển phương hướng.

“Vợ con ngươi đâu?”

“Đảo chủ...”

Sơ Tranh hạ thấp tay xuống, ra hiệu hắn không cần.

“Chết... Chết rồi.”

“...”

Khi cô lên đảo tìm, không trông thấy vợ và con Trang Bình, còn tưởng rằng đã bị bắt đi.

Dù sao phần lớn nữ trên đảo đều bị bắt đi...

“Đảo chủ, có phải ta rất vô dụng không?” Trang Bình bụm mặt, trong giọng nói có mấy phần nghẹn ngào: “Ta không cứu được họ, ngay cả báo thù cũng không dám...”

“Ngươi không có năng lực ấy, tùy tiện đi cũng chỉ chịu chết.” Giọng điệu Sơ Tranh bình thản.

“Nhưng ta sợ chết...”

“Ai mà không sợ chết.”

“...”

Đúng vậy, ai mà không sợ chết.

Nhưng mà trong lòng Trang Bình vẫn còn áy náy và tự trách, lương tri của hắn vẫn còn ở đó.

Hắn không phải không muốn cứu vợ con mình, là hắn không có năng lực ấy, hắn không làm được.

Sơ Tranh không cách nào phán xét Trang Bình làm đúng hay không, cô chỉ biết, lựa chọn của mình, đều lấy điều kiện tiên quyết rằng mình sẽ không hối hận làm quyết định.

Sơ Tranh quay người rời đi, để Trang Bình một mình.

Trên hành lang, thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở bên đó, Sơ Tranh đi qua, hắn lập tức khoác áo choàng trong tay lên người Sơ Tranh.

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, gió cũng lạnh căm căm.

Sơ Tranh xốc áo choàng lên, choàng cả thiếu niên vào.

Bộ Khinh cầm tay cô, ngón tay lướt qua lòng bàn tay, viết xuống mấy chữ.

—— Nàng cũng sợ chết sao?

“Ta sợ chàng chết.”

Bộ Khinh: “...”

Cô... Sợ mình chết?

Mạng của hắn quan trọng như vậy sao?

Nhịp tim của Bộ Khinh không theo khống chế mà tăng tốc lên, gồm cả gương mặt cũng nóng lên.

Thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhếch khóe môi, rúc vào bên người Sơ Tranh.

“Chàng muốn tìm cha mình không?” Sơ Tranh tò mò hỏi Bộ Khinh.

Bộ Khinh sững sờ, không biết vì sao Sơ Tranh lại đột nhiên nói đến chuyện này.

Hắn lắc đầu.

Không muốn.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tìm cha gì đó... Mặc dù lúc mẹ hắn sắp chết, đã bảo hắn nhất định phải rời khỏi nơi này, đi tìm cha hắn.

Nếu như người kia thật sự quan tâm hắn như vậy, thì vì sao vào lúc hắn cần nhất lại chưa từng xuất hiện?

Đúng.

Nơi mình ở đặc thù, người bình thường căn bản không tìm thấy, chuyện này không thể trách người kia.

Nhưng người chưa từng xuất hiện vào lúc mình cần nhất, hắn không muốn đi tìm.

—— Sao nàng biết cha ta...

Người trên đảo nói mẹ hắn là bị... Nhưng mẹ hắn đã nói với hắn, hắn không phải, hắn có cha.

“Đoán.” Sơ Tranh nắm chặt tay hắn: “Không muốn tìm thì chúng ta không tìm, nếu ngày nào đó chàng muốn tìm, thì chúng ta sẽ đi tìm, chuyện chàng muốn làm, ta đều sẽ giúp chàng.”

Bộ Khinh nhìn Sơ Tranh một chút, con ngươi trong suốt hơi sáng lên, không giống như trước kia, khiếp nhược không có ánh sáng.

Hắn xích lại gần Sơ Tranh, hôn lên mặt cô một cái.

Thiếu niên hôn xong liền buông Sơ Tranh ra, giãy dụa chạy mất.

Sơ Tranh nhìn bóng lưng bối rối của hắn, im ắng lắc đầu.

-

Sơ Tranh về đến phòng, Bộ Khinh đã ngồi ngay ngắn ở sau thư án luyện chữ.

Trải qua một đoạn thời gian luyện tập, chữ kia tuy nói không phải viết cực đẹp, nhưng cũng không phải chó bò.

Sơ Tranh vào, Bộ Khinh giơ chữ cho cô xem, giống như bạn nhỏ cầu khích lệ.

“Viết rất đẹp.” Sơ Tranh rất không để tâm khen một câu.

Không biết là Bộ Khinh không nghe ra được, hay là đã hiểu, chỉ cần là cô khen, hắn đều cảm thấy vui vẻ.

Thiếu niên nâng bút viết chữ trên giấy.

—— Nhưng ta viết tên của nàng vẫn chưa đẹp.

—— Nàng dạy ta có thể không?

“Đưa tới đây.”

Bộ Khinh lập tức cầm bút mực, chạy đến chỗ Sơ Tranh, chủ động ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.

Sơ Tranh ôm lấy hắn, cánh môi sát qua gương mặt Bộ Khinh.

Thiếu niên hơi liếc mắt, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, trong không khí dường như có thứ gì đó đang sinh sôi.

Bộ Khinh nghe thấy tiếng tim mình đập, từng tiếng vang lên bên tai như sấm, huyết dịch khắp người hắn đều sôi trào lên.

Bộ Khinh nuốt nước bọt, nhấp môi dưới, hơi nhắm mắt lại.

“Muốn ta hôn chàng?”

“...”

Bộ Khinh lắc mạnh đầu, nghiêng đầu đi, nhưng còn chưa kịp thì một cánh tay bên cạnh đã chặn đứng đầu hắn, quay đầu hắn về.

Hơi thở quen thuộc xâm nhập tới, Bộ Khinh không có chút lực chống đỡ nào, đôi mắt hơi khép lại, loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ của cô, lông mi đảo qua làn da, mang theo cảm giác run rẩy, làm tâm trạng hắn dập dờn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.