Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 222: Chương 222: Vương giả tái xuất (18)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Sơ Tranh bảo vệ sĩ đưa thư mời ra, không định để ý đến đám người Thịnh Đình nữa.

“Chúng tôi đi cùng nhau.”

Vệ sĩ còn chưa kịp lấy thư thì một thư mời khác đã được đưa về phía trước.

Sơ Tranh thu hồi động tác chuẩn bị động thủ lúc đầu.

“Thịnh tiểu thư, em không có bạn trai chứ?”

“Không có.”

“Vậy tôi có thể may mắn trở thành bạn trai của Thịnh tiểu thư không?” Thiếu niên ưu nhã vươn tay.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, rồi đưa tay qua, thiếu niên nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.

Giang Dã vốn không định đứng ra, nhưng ai bảo Thịnh Đình xuất hiện nên hắn suy nghĩ lại.

Thiếu niên cầm tay Sơ Tranh, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hờ hững nhìn sang Thịnh Đình, gật đầu chào hỏi: “Thịnh tiên sinh, hân hạnh được gặp mặt.”

“Đó là ai?”

“Giang nhị gia, Giang Dã.”

“Giang nhị gia của Hắc Kim?”

“Trẻ như vậy sao?”

Giang Dã chào hỏi xong liền mang Sơ Tranh đi lên du thuyền, Thịnh Đình đột ngột chắn đường bọn họ.

“Giang tiên sinh, mời buông Tranh Nhi ra.”

Quanh người Thịnh Đình đều lộ ra vẻ sắc bén, đáy mắt đen kịt như mây mù, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.

Giang Dã thì tùy ý hơn, khóe miệng còn nở nụ cười nhạt: “Thịnh tiên sinh, Thịnh tiểu thư chọn tôi, sao tôi có thể bỏ bạn gái ra chứ, như vậy rất không có lễ độ.”

Giang Dã không đợi Thịnh Đình nói chuyện, lại nói: “Thịnh tiên sinh, bạn gái anh cũng đang nhìn anh đấy, để cô gái khó xử không phải là việc mà người đàn ông nên làm, tuyệt đối đừng ăn trong nồi mà còn nhìn thêm ngoài bát.”

Thịnh Đình nhíu mày.

Hai mắt Trang Di đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Thịnh Đình.

Bị Giang Dã điểm danh, Trang Di rất biết nắm lấy thời cơ nhỏ giọng gọi hắn: “Anh Đình.”

Thịnh Đình nắm chặt nắm đấm, đáy mắt toát ra vẻ không cam tâm.

Cô gái kia, vốn nên đứng cạnh hắn...

Nhưng bây giờ mà gây náo loạn thì rất không đúng lúc.

Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Dã, như muốn nhìn thấy hoa nở trên người Giang Dã, nửa phút sau mới tranh đường.

Giọng nói Thịnh Đình trầm thấp nói: “Giang tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”

Giang Dã cười.

“Tư nhân tụ hội, vệ sĩ không được đi theo.”

Vệ sĩ bị ngăn cản ở phía dưới, Sơ Tranh không nói gì thêm, đi theo Giang Dã vào trong.

Du thuyền sẽ đưa người lên du thuyền phía trên, khi đi lên còn cẩn thận kiểm tra, xác định không mang theo vật phẩm nguy hiểm nào mới được vào.

Cuối cùng ngay cả điện thoại cũng bị yêu cầu tịch thu.

Trên boong tàu du thuyền cực kỳ náo nhiệt, ai nấy cũng ăn mặc đầu tóc chỉnh tề, ăn uống linh đình.

Giang Dã vẫn ôm eo Sơ Tranh, hắn xích lại gần hỏi: “Thịnh tiểu thư, em tới đây làm gì?”

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua đám người, giọng điệu nhàn nhạt: “Tìm người.”

Giang Dã không nghĩ rằng, cô lại nói thẳng thắn như thế với mình, đáy lòng có cảm giác hơi thoải mái.

Hắn lại nghi hoặc: “Tìm ai?”

Sơ Tranh lấy ra một chiếc điện thoại di động, mở ảnh chụp cho hắn nhìn.

“... Thịnh tiểu thư, anh thật sự muốn biết, em giấu điện thoại ở chỗ nào vậy?” Lực chú ý của Giang Dã không đặt lên tấm ảnh.

Vừa rồi lúc bọn họ đi lên, kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, cô sao qua được người kiểm tra vậy?

“......”

Vấn đề này có chút phức tạp.

Sơ Tranh cảm thấy giải thích thì sẽ hơi phiền toái.

Giang Dã lại cho rằng cô không muốn nói nên chủ động nói sang chuyện khác: “Người này có phải có quan hệ với những người tập kích em lần trước không?”

“Coi là có đi.” Sơ Tranh gật đầu.

Giang Dã trả lại điện thoại cho cô: “Em đã đắc tội với ai? Những người kia đều là lính đánh thuê, một cô gái nhỏ như em, sao lại có người bỏ ra số tiền lớn đến vậy để bắt về.”

Mặt Sơ Tranh cực kỳ nghiêm túc: “Tôi cũng rất muốn biết.”

Cho nên cô mới ở đây.

Giang Dã: “......”

-

Du thuyền có mấy tầng, mỗi tầng đều có khu vui chơi khác nhau.

Giang Dã không ở cùng với Sơ Tranh, hai người cực kỳ ăn ý đường ai người nấy đi.

Sơ Tranh tìm từng tầng từng tầng một, nhưng vẫn không tìm thấy người cô muốn.

Cô đứng bên ngoài hành lang tầng 2, nhìn về phía boong thuyền.

Thịnh Đình mang theo Trang Di đi chào hỏi với người khác, nhìn qua thì thấy quả là một cặp nam thanh nữ tú, ông trời tác hợp, cực kỳ xứng đôi.

Thịnh Đình rõ ràng đã có một cục cưng bé nhỏ.

Sao còn muốn níu lấy nguyên chủ không chịu nhả ra làm gì?

Đồ trong nồi tương đối thơm hơn sao?

Có biết nghĩ đến cảm nhận của đồ trong bát không hả!

Tra nam cặn bã!

【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết một trăm triệu.】

Sơ Tranh: “..........”

Ta sai rồi.

Ta không nên mắng hắn là tên tra nam cặn bã.

【.........??】Chị gái nhỏ lảm nhảm cái gì đấy?

Mi mới là tên tra nam cặn bã.

【........】Vương Giả rất tức giận, sao nó lại thành tra nam cặn bã rồi? Lâu rồi nó còn không tuyên bố nhiệm vụ đấy nhá?! Chị gái nhỏ nói đạo lý chút đi!!

Bắt ta phá sản một trăm triệu, mi không phải tra nam cặn bã thì là gì!?

【..........】Vương Giả nghiến răng nghiến lợi,【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một giờ, tiêu hết 200 triệu!】

Vương Gia nói xong liền offline mất dạng.

Sơ Tranh: “.........”

Sơ Tranh trợn tròn mắt.

Không... Không phải chứ!

Còn có loại thao tác này sao?

Vương Bát Đản đồ khốn này!

-

Trên du thuyền thật ra có rất nhiều chỗ để tiêu tiền.

Ở đây chơi đùa cũng cần dùng tiền.

Trên kia còn có đánh bạc, đương nhiên Vương Bát Đản nói đánh bạc là hành vi phá sản không hợp pháp, nên cuối cùng sẽ bị phán là nhiệm vụ thất bại, còn bị nhân đôi.

Bị nhân đôi...

Bị nhân đôi...

Con mẹ nó sẽ bị nhân đôi...

Sơ Tranh túm lấy một nhân viên tạp vụ: “Các anh ở chỗ này có nơi nào thích hợp để tiêu tiền không?”

Nhân viên tạp vụ: “??”

Đối phương đánh giá Sơ Tranh một chút, rồi cẩn thận trả lời: “Tiểu thư có thể đi lên tầng ba, ở đó có không ít vàng bạc châu báu.”

Nữ sinh chắc đều thích những thứ này nhỉ?

“Có loại quý khoảng hai trăm triệu không?” Hai trăm triệu đó, bảo cô phải mua bao nhiêu vàng bạc châu báu cho đủ hả?

“......”

Năm phút sau, nhân viên phục vụ đưa Sơ Tranh đến một căn phòng đấu giá.

Hàng ghế phía trước trong phòng đấu giá đã được ngồi kín, bây giờ cuộc đấu giá đã bắt đầu, Sơ Tranh nhận bảng hiệu, ngồi xuống hàng ghế cuối.

Sơ Tranh nhìn mươi phút, phát hiện đồ đấu giá ở đây, có cái hợp pháp, có cái không hợp pháp, còn có một số cái không rõ nguồn gốc xuất xứ.

“Giá khởi điểm là một ngàn vạn.”

Đắt ở đâu ra?

Một ngàn vạn mà là đắt à?

“Thịnh tiên sinh ra giá một ngàn năm trăm vạn.”

Sơ Tranh ngước mắt nhìn về phía trước, Thịnh Đình mang theo Trang Di ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Thứ đang được đấu giá là một sợi dây chuyền, chắc là mua cho Trang Di.

Sơ Tranh giơ bảng.

“Vị nữ sĩ này ra giá một ngàn sáu trăm vạn!”

Thịnh Đình không nhìn về phía sau, chỉ tiếp tục tăng giá.

Thịnh Đình giơ, thì Sơ Tranh cũng sẽ giơ tấm bảng theo.

Trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường chỉ còn lại Sơ Tranh và Thịnh Đình.

“Là ai vậy? Dám tranh cùng Thịnh Đình, chán sống rồi sao?”

“Hình như là Thịnh Sơ Tranh...”

Những người này trước đấy đã gặp qua Sơ Tranh lúc lên du thuyền, còn thì thầm to nhỏ với nhau về cô.

Ba chữ Thịnh Sơ Tranh truyền đến tai Thịnh Đình, hắn quay đầu nhìn lại.

Cô gái nhỏ ngồi ở hàng ghế cuối, đám người bốn phía cũng không che đi nổi khí chất phong hoa tuyết nguyệt của cô, thanh nhã ngạo mạn.

Lông mày Thịnh Đình cau lại, không tiếp tục nữa.

Các màn đấu giá sau đó, chỉ cần Thịnh Đình giơ bảng là Sơ Tranh nhất định sẽ theo.

Dù sao cái tư thế kia cũng chính là không muốn cho Thịnh Đình có được.

Trang Di tức giận muốn nổ tung.

Thịnh Đình đến đây là do cô ta nài nỉ hắn đến.

Ở phương diện tiền bạc thì Thịnh Đình trước nay đều rất hào phóng, đồ cô ta muốn, chỉ cần cô ta nghe lời thì Thịnh Đình xưa nay sẽ không keo kiệt.

Nhưng ai mà biết lại gặp phải Thịnh Sơ Tranh!!!

Cô ta cẩn thận nhìn sắc mặt đen sì của Thịnh Đình, lập tức tâm tư gì cũng không dám động, chỉ có thể thầm nguyền rủa dưới đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.