Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 187: Chương 187: Vương Gia Vạn Phúc (16)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

==========================

Thiếu niên nắm lấy một góc ngoại bào của Sơ Tranh, một nửa y phục đã rủ xuống mặt đất, con ngươi tĩnh mịch màu nâu nhạt nhìn lên.

Giống như con rối bị người ta vứt bỏ.

Không có linh hồn, không có sinh khí.

Vô thanh vô thần.

Chỉ nhìn cũng khiến người ta đau lòng như cắt, nhưng cũng lại có chút... sợ hãi.

Sơ Tranh trấn định quay đầu lại, tiếp tục bước ra ngoài.

Nội tâm tự độc thoại an ủi bản thân, hắn sinh bệnh cô cũng đâu thể gánh thay hắn được!

Ở lại cũng vô dụng.

Ừm!

Đúng!

Đi mau!

-

Sơ Tranh khí thế hung hăng ngồi xuống bên giường, thiếu niên lập tức vươn tay ra nắm lấy cô.

Con ngươi không chớp lấy một cái nhìn cô chằm chằm.

“Ta không đi.” Sơ Tranh dữ dằn nói.

Phiền chết đi được.

Tâm tình Sơ Tranh lúc này rất phiền.

Thế nhưng cô lại không tìm được nguyên nhân cụ thể vì sao tâm tình lại trở nên như vậy, thế nên cả người lại càng bực bội, tỏa ra cảm giác hung dữ cho người khác.

Dường như thiếu niên đã nghe thấy nên hơi buông lỏng tay ra.

Lúc Tiểu Quý Tử đi vào thì thấy Yến Quy đã ngủ mất rồi, hắn nằm nghiêng, bàn tay để ngoài chăn bông đang được Sơ Tranh nằm trong lòng bàn tay.

Tiểu Quý Tử: “...”

Trình tiểu thư vậy mà lại đi ăn đậu hũ của Vương gia nhà hắn!

Hắn có nên xông ra bảo vệ sự trong sạch của Vương gia không?!

“Trình... Trình tiểu thư.” Tiểu Quý Tử cẩn thận đi đến trước mặt Sơ Tranh: “Sắc trời đã tối, ngài không xuất cung sao?”

Sơ Tranh ra hiệu cho Tiểu Quý Tử nhìn tay mình: “Bảo Vương gia nhà ngươi buông tay ta ra.”

Cô cũng muốn đi lắm!

Nhưng mà cô không đi được!

Cô có thể làm gì chứ hả!

Cô chỉ là nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thôi!!

Tiểu Quý Tử: “!!!”

Không phải Trình tiểu thư ăn đậu hũ Vương gia sao!

“Trình tiểu thư, thật xin lỗi, Vương gia... Vương gia có lẽ bị bệnh đến hồ đồ rồi.” Tiểu Quý Tử vội vàng xin lỗi.

Phần lớn lúc Vương gia bị bệnh đều cực kỳ yên tĩnh, uống thuốc xong thì ngủ, cũng không làm gì cả.

Sao lần này lại đi lôi kéo cầm nắm tay con gái nhà người ta không buông thế này?

Tiểu Quý Tử không dám đánh thức Yến Quy, nhưng nhìn sắc mặt lạnh băng rõ ràng là không có kiên nhẫn của Sơ Tranh, hắn đành phải tiến lên thử kéo tay Yến Quy ra.

Còn chưa tách được một ngón tay thì Yến Quy đã mở mắt.

Tiểu Quý Tử luống cuống: “Vương gia, trời tối rồi, Trình Tiểu thư muốn về nhà, ngài mau buông người ta ra đi.”

Yến Quy liếc hắn một cái, không những không chịu buông ra mà còn nắm chặt hơn nữa, giống như Tiểu Quý Tử là người xấu đang muốn cướp đồ của hắn.

Tiểu Quý Tử: “....”

Lúc Vương gia sinh bệnh thường đều ngoan như cún, nhưng mà một khi nổi máu cố chấp lên thì trăm con ngựa cũng không kéo lại được.

“Được rồi.” Sơ Tranh nói: “Để hắn ngủ đi.”

Tiểu Quý Tử giật mình, sợ hãi nói: “Trình tiểu thư, ngài ở lại nơi này sẽ không tốt cho danh dự của tiểu thư.”

Vương gia nhà hắn cũng vẫn còn trong sạch lắm đấy!

“Ai biết?” Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn.

“....”

-

Tiểu Quý Tử một đêm không ngủ, ở ngoài điện trông chừng cả một đêm, chỉ sợ Vương gia nhà hắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ai bảo dung mạo Vương gia nhà hắn quá xinh đẹp chứ.

Vạn nhất như Trình Tiểu thư không kìm nổi thú tính động tay động chân với Vương gia nhà hắn thì biết phải làm sao?

Sao hắn lại đồng ý cho Trình tiểu thư ở lại nhỉ?

Chắc chắn không phải vì Trình tiểu thư rất hung dữ.

Chắc chắn không phải!

Nhưng một đêm đã trôi qua, trong điện cũng chẳng có âm thanh gì truyền ra, an tĩnh lặng ngắt như tờ.

Sắc trời dần sáng, Tiểu Quý Tử nhanh chóng nấu thuốc, lấy danh nghĩa đưa thuốc đi vào.

Tiểu Quý Tử nhìn về phía giường, đột nhiên dừng lại.

Tiểu cô nương tựa ở mép giường, tóc dài theo bờ vai của cô rủ xuống, ánh sáng ban mai đan xen như dát lên sườn mặt xinh đẹp của nàng một vầng sáng.

Sườn mặt băng lãnh vốn có dường như cũng nhu hòa đi không ít.

Mà thiếu niên nằm trong ngực cô, hai tay vòng qua cô ngủ say, chăn mềm khoác lên bả vai thiếu niên chỉ để lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Hình ảnh không được coi là hài hòa cho lắm, nhưng cũng đủ để khiến người ta không nỡ phá hỏng.

Tiểu Quý Tử: “......”

Hắn hơi chần chừ, vừa chuẩn bị cất bước quay ra ngoài thì Sơ Tranh đã tỉnh dậy.

Ánh mắt thanh lạnh quét tới, cô giơ tay vả lên mặt thiếu niên: “Uống thuốc.”

Tiểu Quý Tử: “!!!”

Sao cô có thể vả vào mặt mặt Vương gia nhà hắn thế hả!

Thiếu niên dường như bị lạnh, cả người co rụt lại vào trong lòng ngực Sơ Tranh, mãi sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Sơ Tranh ác liệt vươn ngón tay ra chọc chọc vào mặt hắn.

Cái này cũng rất mềm nha!

Sơ Tranh cứ như phát hiện ra một đại lục mới, nghiêm túc chọc chọc hắn thêm mấy lần.

Tiểu Quý Tử: “!!!”

Đừng có mà nhân cơ hội Vương gia sinh bệnh mà bắt nạt hắn chứ!!

Trình tiểu thư dừng tay đi!

Nam nữ thụ thụ bất thân đấy nhé!

Thiếu niên bị chọc đến tỉnh cả ngủ, nhưng thần sắc vẫn không có một chút sinh khí nào, chỉ dựa vào ngực cô để Sơ Tranh tùy ý chọc, chẳng nói chẳng rằng, cứ như hắn chỉ là một con rối tinh xảo.

“Vương gia, thuốc sắp nguội đến nơi rồi.” Tiểu Quý Tử rốt cuộc cũng mở miệng cứu vớt Vương gia nhà mình.

Yến Quy hơi ngẩng đầu lên, ngón tay Sơ Tranh liền rơi vào giữa đôi môi của hắn.

Cánh môi mềm mại, ấm áp, mịn màng giống như bông vậy.

Lông mi thiếu niên khẽ run rẩy.

Sơ Tranh lập tức rút ngón tay lại, nhưng cảm giác nóng hổi trên đầu ngón tay thì không có cách nào tiêu tán nổi.

Sơ Tranh cảm thấy người trong ngực bỗng như củ khoai nóng bỏng tay.

Sơ Tranh lấy lại bình tĩnh, trấn định vươn tay ra: “Thuốc.”

Tiểu Quý Tử đưa thuốc tới,

Sơ Tranh điều chỉnh tư tế, ôm thiếu niên vào ngực, cầm thuốc đút cho hắn.

Không cần thìa sao?

Suy nghĩ nhiều rồi.

Sơ Tranh cầm chén nhét thẳng vào mồm cho hắn uống.

Yến Quy càng uống càng nhíu mày, cuối cùng còn bị sặc lên, ho khan không ngừng.

“Vương gia sợ đắng.” Tiểu Quý Tử đưa thêm một chén nước trắng: “Phiền Trình tiểu thư cho Vương gia uống thêm chút nước.”

“Tiểu Quý Tử, Tiểu Quý Tử...”

Bên ngoài có người gọi Tiểu Quý Tử, Tiểu Quý Tử lập tức đặt chén nước xuống chạy ra ngoài.

Nếu giờ mà có người xông vào nhìn thấy thì xong đời, xong đời, xong đời! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Trong phòng chỉ còn lại Sơ Tranh và Yến Quy.

Sơ Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ của thiếu niên vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, con người ngập tràn vẻ tĩnh mịch... Đây mà là biểu cảm của việc sợ đắng à?

Sơ Tranh thử mò trên người mìh, lấy ra hộp mứt quả của Tụ Viễn lâu.

Cô mở ra, lấy một viên đưa đến bên miệng thiếu niên.

Đôi mắt yên tĩnh của thiếu niên nhìn cô một cái, cánh môi đỏ như hoa khẽ hé mở.

Sơ Tranh đẩy mứt quả vào, đầu lưỡi thiếu niên cuốn lấy ngón tay cô, còn liếm liếm như cún nhỏ.

Liếm, liếm ta làm gì hả!!

Sơ Tranh: “......”

Đầu ngón tay Sơ Tranh hơi đè xuống, chặn đầu lưỡi hắn lại.

Yến Quy ngước mắt.

Đôi mắt màu nâu nhạt vừa vô tội vừa mờ mịt nhìn cô.

Đầu lưỡi hắn lướt qua lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng liếm mút một cái.

Sơ Tranh: “!!!”

Nội tâm Sơ Tranh loạn lạc gà bay chó sủa.

Giây lát sau, cô trấn định thu tay lại, ném hắn tới bên giường: “Dưỡng bệnh cho tốt, ta đi đây.”

Thiếu niên ghé vào trên chăn bông, tóc đen tản ra, bao lấy thân thể tinh tế của thiếu niên.

Sơ Tranh một đi đầu không ngoảnh lại.

Nửa ngày sau Yến Quy mới giật giật, hắn đưa tay sờ lên cánh môi, đôi mắt tĩnh mịch âm u cuối cùng cũng dần nổi lên gợn sóng.

“Trình... Sơ Tranh.”

Giọng nói mềm mại của thiếu niên lưu chuyển trong điện.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ rách nát, rơi vào xung quanh thiếu niên, như họa lên bức tranh, vừa tĩnh mịch vừa đẹp đẽ.

-

Sơ Tranh vừa hồi phủ đã bị đôi mắt sưng đỏ của Lục Châu làm cho giật mình.

“Tiểu thư, ngài đã đi đâu vậy?” Thanh âm Lục Châu khàn khàn, vừa thấy cô thì liên tiếp hỏi tới tấp: “Người làm nô tỳ sợ muốn chết, ngài không sao chứ?”

“Không sao.”

Lục Châu tự biên tự diễn vẽ ra một loạt các tình huống cẩu huyết nào là tiểu thư nhà mình bị bắt cóc, nào là bị ám sát, nào là bị bắt nạt... Đủ các thể loại.

Chỉ thiếu nước sắp chạy đi báo quan đến nơi.

Nhưng mà nàng biết rõ không thể.

Tiểu thư một đêm không trở về, nếu bị người ta biết không chừng còn bị tung tin đồn nhảm, không tốt cho danh dự và trong sạch của tiểu thư.

Sơ Tranh đã nói mình không sao nhưng Lục Châu vẫn không tin, nàng kiểm tra cẩn thận từ đầu đến chân Sơ Tranh một lượt mới yên tâm hoàn toàn.

“Ngài đã đi đâu vậy?” Lục Châu nén nước mắt, lo lắng vẫn không giảm đi chút nào.

“......” Sơ Tranh trấn định nhìn Lục Châu: “Ta lạc đường.”

Lục Châu bán tín bán nghi nhưng lại không dám hỏi, chỉ đành dặn dò: “Lần sau tiểu thư ra ngoài thì đừng đi một mình nữa, nếu có chuyện xảy ra thì phải làm sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.