Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 190: Chương 190: Vương Gia Vạn Phúc (19)




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

“Sẽ không.”

Sơ Tranh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai che miệng Trình Tiêu lại, đẩy nàng ta ra cây cột đằng sau, khuỷu tay đè ép lên ngực nàng ta, chỉ tùy tiện cũng đã chế ngự được nàng ta triệt để

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, nhướn người qua: “Ngươi sẽ chết...”

【Chị gái nhỏ, nàng ta là nhân vật chủ chốt, không thể chết!!!】Vương Giả gào thét.

Sơ Tranh: “........”

Không thể cái ông nội mi!

Cái này không thể xử lý, cái kia không thể xử lý, vậy ta còn có thể xử lý ai!

【...】Xử lý xử lý xử lý chị gái nhỏ ngoài xử lý ra thì còn biết cái gì hả?!

Sơ Tranh không thèm nghĩ ngợi——Giết chết.

【...】Thay đổi từ nhưng vẫn cùng ý nghĩa mà!?

Trình Tiêu biến sắc, không thể ngờ Sơ Tranh lại có thể nhanh chóng bịt miệng mình như vậy.

“Ô ô ô...”

Trình Tiêu giãy dụa, cổ họng phát ra âm thanh ê a, đôi mắt đẹp tràn ngập hận ý.

Sơ Tranh đưa tay đập vào gáy Trình Tiêu.

Hai mắt Trình Tiêu trợn ngược, thân thể mềm nhũn.

Sơ Tranh buông nàng ta ra, Trình Tiêu đập xuống đất, đầu đụng vào bàn, vỡ đầu chảy máu.

Đệt...

Thê thảm quá đi.

Sơ Tranh có hơi không đồng tình nhìn một lúc, rồi quay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài còn có cung nhân vừa gọi cô đến nữa.

Sơ Tranh: “......”

Còn có người chứng kiến nữa à!

Dưới tầm mắt hoảng sợ pha lẫn hoảng hốt của cung nhân, Sơ Tranh suy nghĩ một chút.

Rồi lấy ra xấp ngân phiếu.

Cung nhân: “.........”

Trình Tiêu muốn hãm hại cô mà hóa ra lại thành bê đá đập chân mình, để làm ra được chuyện này thì chắc nàng ta cũng không thể để nhiều người biết được.

Sơ Tranh lạnh như băng uy hiếp: “Ngươi khai ta ra cũng không sao, nhưng việc ngươi giả truyền thánh chỉ là tội chết...”

Ta thì không giống nha!

Ta có kim bài miễn tử!

Cung nhân lắp bắp: “Ngươi... ngươi không có chứng cứ.”

“Nếu ta muốn, thì có cả trăm.”

Sơ Tranh phẩy phẩy ngân phiếu trong tay.

“Hoặc là ngươi chọn một cái, hoặc là ta giết chết ngươi, thế thì sẽ không ai biết cả...”

Cô nương trước mặt hắn mặt không đổi sắc nói những lời này, cung nhân không hề nghi ngờ, cô chắc chắn sẽ dám động thủ.

Cung nhân: “.......”

Cung nhân siết chặt đám ngân phiếu.

Sơ Tranh đút tay vào trong tay áo, chậm rãi rời đi.

Cung nhân nhìn bóng lưng Sơ Tranh, rồi nhìn xấp ngân phiếu bỗng chốc nóng bỏng trong tay.

Sơ Tranh vừa rời đi không bao lâu thì cung nhân đã gân cổ lên gào: “Thích khách! Có thích khách! Bắt lấy thích khách!”

Sơ Tranh đi chưa được bao xa đã gặp phải thiếu niên đứng ở một ngã rẽ.

Thiếu niên một thân huyền y, sau lưng còn có mùi hương của hoa cỏ làm nổi bật như thần tiên hạ phàm.

Ánh nắng chiếu qua tán cây rơi lên huyền y của thiếu niên, tạo thành bóng hình loang lổ.

Sườn mặt của thiếu niên trắng nõn mịn màng như bạch ngọc, ôn nhuộn mịn màng như được ngâm trong làn nước ấm.

Nơi xa xa là âm thanh hỗn loạn hò hét bắt thích khách.

Mọi thanh âm như dừng lại trước mặt thiếu niên, thế giới của hắn vẫn chỉ là một mảnh yên lặng tĩnh mịch.

“Nàng giết người?” Giọng nói mềm mại của thiếu niên vang lên.

“Không có.” Nói hươu nói vượn! Người hẵng còn chưa ngủm đâu!

Ánh mắt thiếu niên rơi xuống tay áo và trước ngực Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn một chút, có lẽ do lúc nãy động thủ với Trình Tiêu đã vô tình đụng phải cánh tay nàng ta, thế nên có máu dính lên y phục của cô.

Nhìn lúc này có hơi thê thảm.

“Còn chưa chết.” Sơ Tranh trấn định nói.

Con ngươi màu nâu nhạt của Yến Quy nhìn về phía sau, âm thanh bắt thích khách hỗn loạn từ xa đến gần, đang hướng về bên này.

“Bắt thích khách.”

“Bên kia!”

“Các ngươi mau qua bên kia! Đừng để thích khách chạy mất!”

Đám người này chạy rất nhanh nha!

Sơ Tranh ba chân bốn cẳng, đi qua thiếu niên, túm lấy hắn trốn vào chỗ tối phía sau.

Thiếu niên bị Sơ Tranh đặt trên tường.

Sau lưng là tường lạnh băng.

Phía trước ngực lại tràn đầy cảm giác ấm áp mềm mại.

Khôi giáp ma sát phát ra tiếng leng keng, cùng với tiếng bước chân hỗn loạn của Ngự lâm quân dần tới gần.

Sự chú ý của Sơ Tranh đặt hoàn toàn ở bên ngoài.

Còn thiếu niên lại không chớp mắt nhìn cô.

Sơ Tranh hơi ngoái đầu nhìn, đối mặt với đôi mắt tĩnh mịch của thiếu niên, bên trong như có ánh sáng âm u lưu chuyển khiến thiếu niên tăng thêm vài phần u ám.

Hàng mi dài của hắn khẽ run rẩy, đáy mắt khẽ khàng chuyển động, khóe miệng thuận thế cong xuống, hơi hé mở đôi môi nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Sơ Tranh nhìn khẩu hình kia, đại khái là —— Ta sẽ không nói cho người khác biết.

Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi chắc?

Tiếng bước chân bên ngoài đi xa dần, Sơ Tranh buông thiếu niên ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thiếu niên an tĩnh dựa vào tường, hỏi cô: “Nàng đã làm gì?”

Đối diện với vết máu trên người Sơ Tranh, hắn cũng chẳng có phản ứng gì lớn.

“Không làm gì cả.” Sơ Tranh nói: “Ngươi ở đây làm gì?”

“Ta ở bên kia.” Thiếu niên ngoan ngoãn chỉ vào cung điện cách đó không xa.

Sơ Tranh: “......”

Được lắm.

Cho dù người ta có là một Vương gia không được sủng ái thì cũng là Vương gia đó nha.

“Không có việc gì thì đừng chạy lung tung.” Bị người ta hãm hại rồi bắt nạt, ta lại phải mất công chạy đến cứu con gà bệnh nhà ngươi đấy!

Sơ Tranh kéo kéo y phục dính máu, rất muốn thay quần áo, muốn thay muốn thay muốn thay, muốn thay luôn và ngay bây giờ!

Cô nhìn quanh quất bốn phía, chuẩn bị rời đi.

Vạt áo đột nhiên trầm xuống, ngón tay thon dài như trúc ngọcgiữ chặt lấy vạt áo của cô, ống tay áo hơi hạ xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn của thiếu niên.

Yến Quy thấp giọng nói: “Nàng như vậy sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.”

Sơ Tranh ngay thẳng nói: “Sẽ không, ta rất lợi hại.”

Sơ Tranh kéo vạt áo lại, nhanh chạy về thay quần áo!

【 Chị gái nhỏ chị ném thẻ người tốt ở nơi này thấy có thích hợp không hả?】

Có gì mà không thích hợp, hắn vốn ở đây còn gì.

【........】

Trong tiếng tụng kinh siêu độ của Vương giả, Sơ Tranh vừa mới đi được hai bước đã quay lại: “Ta đưa ngươi về.”

Hôm nay cũng phải nỗ lực làm một người tốt!

Ngũ quan xinh đẹp của thiếu niên hơi giãn ra, càng làm hắn thêm hư ảo.

“Được.”

Hắn kéo tay áo Sơ Tranh, chủ động chỉ vào một con đường: “Đi bên này, không có người.”

-

“Đây chính là đường mà ngươi nói không có người sao?”

Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững ôm Yến Quy ngồi trên một cây đại thụ, càng lá tươi tốt đã che khuất thân ảnh bọn họ.

Phía dưới là cung nhân không ngừng đi qua đi lại, sau đó là Ngự Lâm quân xôn xao đi tìm thích khách.

Không có người thì đám này là heo à?

“Thật xin lỗi, khi ta tới thì không có...” Thiếu niên yếu ớt xin lỗi.

“Được rồi.” Thẻ người tốt lại không thể xử lý, nếu tiếp tục thảo luận cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Sơ Tranh để hắn tựa vào thân cây.

Sơ Tranh cởi áo khoác nhuốm máu ra treo ở nhánh cây bên cạnh.

Cởi y phục xong, Sơ Tranh vẫn không có ý định ôm Yến Quy trở về.

Thiếu niên nhu thuận tựa vào thân cây, ánh mắt liếc trộm cô: “Ta... có thể...”

“Có thể cái gì?”

Yến Quy không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Ngươi nhìn ta làm gì!

Muốn gì thì nói!

Thẻ người tốt mà muốn trăng sao trên trời thì cũng phải hái xuống cho hắn!

Đời ta còn chưa đối tốt với ai như vậy đâu, ta còn bị chính mình làm cảm động muốn khóc đây này!

Nhưng Yến Quy vẫn không nói lời nào.

Thiếu niên dựa vào thân cây, mặc dù trên mặt hắn không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng vẫn có chút bộ dáng ủy khuất.

“.......”

Sơ Tranh nghĩ một chút, rồi kéo tay của hắn, để hắn dựa vào người.

Yến Quy dựa vào bả vai Sơ Tranh, hô hấp phả vào cổ Sơ Tranh như lông vũ phất qua, có chút ngứa ngáy kì lạ.

Sơ Tranh nhẫn nhịn một lúc rồi nói: “Ngươi có thể ngừng thở được không?”

“... Ta sẽ chết đấy.”

“......”

Ta nhịn.

Ai bảo hắn là thẻ người tốt hả hả hả!

Yến Quy định cách Sơ Tranh ra xa một chút, nhưng ai ngờ không khống chế được động tác của mình.

Cánh môi hơi lạnh rơi lên cổ Sơ Tranh, Sơ Tranh tròn mắt nhìn, kẻ đầu têu lại vừa vặn ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt tĩnh mịch của hắn tràn đầy sự vô tội ngơ ngác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.