Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Yến Quy khẽ siết chặt tay Sơ Tranh.
Trong chớp mắt hắn đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Chiếc nhẫn trên ngón tay giờ phút này trở nên lạnh như băng, dường như khiến cả tứ chi hắn đều phát lạnh.
Sơ Tranh trấn an vỗ vỗ tay hắn: “Không có việc gì, đừng sợ.”
Yến Quy lập tức thấy dở khóc dở cười.
Hắn có sợ đâu mà.
Chỉ là hắn không nghĩ rằng.
Chuyện này vốn là tính đổ lên đầu hắn...
Hoàng đế chỉ có duy nhất một thân đệ, cho dù Vinh vương có hỗn đản thế nào thì nhiều nhất hắn cũng chỉ bị giam giữ cấm túc mà thôi.
Bây giờ thì người đã chết.
Tính tình Hoàng đế bạo phát, làm gì còn tâm trí nghe Trình Tiêu giải thích.
Chưa gì đã sai người lôi Trình Tiêu xuống.
Những người còn lại cũng biết không nên ở lại lâu bèn thi nhau cáo lui.
-
Yến Quy đỡ Sơ Tranh lên xe ngựa.
Xe ngựa dần rời đi, cung điện nguy nga tráng lệ chìm khuất vào bóng tối.
Yến Quy ôm Sơ Tranh, đôi môi mang theo hơi lạnh rơi xuống mi tâm của cô, Sơ Tranh kéo hắn lại hôn một lúc.
“Cảm ơn nàng.” Yến Quy chống lấy trán của cô.
Nếu như không có nàng, chỉ sợ giờ phút này mình đã không thể rời khỏi đó rồi.
“Không cần khách khí.” Bảo vệ chàng là việc ta cần phải làm.
Yến Quy cười nhẹ một tiếng, ôm Sơ Tranh cọ cọ một lúc.
“Làm sao nàng biết?” Có người muốn hãm hại hắn?
“Nhìn thấy.”
“......” Đáp án quả là không ngờ, Yến Quy lại hỏi: “Vậy sao nàng lại giá họa cho Trình Tiêu?”
“Người làm là nàng ta, không phải giá họa.” Sơ Tranh nghiêm túc lý luận.
Bàn tay Sơ Tranh trượt xuống vạt áo Yến Quy, Yến Quy hít một hơi, trầm khàn nói: “Không muốn.”
Sơ Tranh dừng một chút rồi rút tay về.
Vương phi nhà mình cái gì cũng dám làm, Yến Quy chỉ sợ mình nổi lửa rồi cô sẽ thật sự làm ra chuyện gì đó trên xe ngựa mất, thành ra không dám có bất kỳ động tác gì khác, chỉ an tĩnh ôm cô.
“Sao nàng biết là nàng ta làm?” Yến Quy nghi hoặc.
“Đoán.” Sơ Tranh nói như đúng rồi.
“......”
Ngoại trừ Trình Tiêu ra thì chẳng có ai bày ra thủ đoạn nhàm chán như vậy cả, không nàng ta thì ai?
Yến Quy: “Nếu đoán sai thì sao?”
Sơ Tranh cuốn lấy lọn tóc đen của Yến Quy, lơ đãng nói: “Thì sai thôi.”
Yến Quy: “Vậy không phải là nàng đang hãm hại nàng ta sao?”
Sơ Tranh ngước mắt, lãnh đạm nói: “Nàng ta cũng đã hãm hại ta, ta chỉ trả lại mà thôi.”
Yến Quy nhớ tới chuyện ở Kỳ Sơn, nhưng việc kia rõ ràng cũng là Trình Tiêu ăn thua thiệt, cô đúng là thù dai mà.
-
Mặc dù có vật chứng, nhưng cái chết của Vinh vương cũng không có chứng cứ nào khác nữa, Trình Tiêu thì một mực khẳng định là bản thân bị hãm hại, chắc chắn không liên quan đến mình.
Hoàng đế cho người điều tra rõ vụ án này.
Đêm đó không hiểu sao Vinh vương lại đuổi hết cung nhân ra ngoài, một mình ngồi trong cung uống rượu.
Nhóm cung nhân cũng không biết là Vinh vương đã bị mang đi khi nào, bọn họ ở ngoài điện cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau hay bất kỳ âm thanh nào khác.
Người duy nhất bị hiềm nghi, là Trình Tiêu.
Nếu như việc này đặt lên người Yến Quy lại đã là chuyện khác.
Bởi vì Vinh vương đã từng bắt nạt hắn, hơn nữa lúc cung yến Yến Quy cũng có rời đi một lúc.
Hoàng đế có khi cái gì cũng không thèm hỏi mà đã chặt đầu Yến Quy rồi.
Nhưng Trình Tiêu bị giam chưa tới hai ngày, thì lại bởi có thai mà hồi cung.
Tuy được đón hồi cung nhưng vẫn bị giam lỏng.
Sơ Tranh ngồi trước cửa sổ, suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ nghịch tập Trình Tiêu.
“Tấn Vương phi.”
Mặt của tiểu đạo sĩ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.
Sơ Tranh suýt nữa thì một vả bay tới.
Con hàng này là cô hồn bất tán à?
Đột nhiên xuất hiện, muốn hù chết ai hả!
Xử lý!
Cô trấn định thả tay xuống, lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi tới làm gì?”
Tiểu đạo sĩ cười cợt dựa vào bệ cửa sổ: “Tin Trình Tiêu mang thai ngươi biết chứ?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi chắc biết...” Tiểu đạo sĩ nhíu mày, hắn dừng lại không nói tiếp.
Sơ Tranh biết hắn muốn gì, lôi một xấp ngân phiếu ra ném qua.
Đã sớm biết tên lừa đảo này chạy đến vì tiền mà.
“Đứa bé kia không phải của Hoàng đế.” Tiểu đạo sĩ vừa nói vừa khấp khởi đếm ngân phiếu.
“......”
Không phải của Hoàng đế!
Thì là của ai?
Sơ Tranh bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Dương, Diệp Dương lúc trước còn cho Hoàng đế đội nón xanh đấy, vị muội muội hoang dại này lợi hại vậy sao?
Trâu bò trâu bò.
Bái phục.
“Sao ngươi biết?”
“Bây giờ trong hoàng cung có chuyện gì mà ta không biết đâu.” Tiểu đạo sĩ dương dương đắc ý.
Dù sao hiện tại hắn cũng là đạo sĩ sống trong cung lâu nhất mà chưa bị chém đầu.
Mặt Sơ Tranh lạnh lùng.
Loại chuyện này sao có thể để người trong hoàng cung biết được?
Trình Tiêu thì sẽ nói cho người khác biết chắc, nói bô bô rằng cái thai nàng ta mang không phải của Hoàng đế chắc?
Nói xong còn không bị Hoàng đế băm thành thịt vụn thì hơi phí.
“Khụ khụ... Ta tính được.” Tiểu đạo sĩ sờ đầu: “Mệnh của hắn không có dòng nối dõi, không có con cái, cho nên đứa bé này chắc chắn không phải con của hắn.
“Ồ.”
Kẹt kẹt ——
Tiểu đạo sĩ đột nhiên co rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Ta đi trước đây, có tin tin tức sẽ lại đến tìm ngươi.”
Tìm ta đòi tiền à?
Được thôi!
Mong chờ lắm!
“Nàng đang nhìn gì thế?” Yến Quy ôm lấy Sơ Tranh từ đằng sau, ánh mắt nhìn về phía tuyết trắng mênh mang.
Vừa rồi hắn còn nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Tuyết.”
Đáy mắt Yến Quy hiện lên một tia nghi ngờ, hắn hôn cô một cái: “Ta hầm xong canh cho nàng rồi, uống một chút cho ấm người nhé.”
“Ta đã nói không cho chàng làm rồi mà?”
“Ừm... Nhưng ta muốn tự tay làm cho nàng.” Yến Quy cọ cọ cô: “Nàng không vui sao?”
Ánh mắt Sơ Tranh thanh lãnh: “Chàng không nên làm mấy việc này.”
“Vì nàng ta làm gì cũng được.” Âm thanh Yến Quy nhẹ nhàng, giống như những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ.
Sơ Tranh không thay đổi được suy nghĩ của hắn, nên cùng hắn đi uống canh.
Đến khi trời tối, Sơ Tranh chỉ hận không thể chém chết Yến Quy luôn cho rồi, hắn cho cô uống thứ canh gì mà toàn thân nóng không chịu nổi.
Sơ Tranh nhìn Yến Quy đang ngủ say.
Rất không khách khí lay hắn tỉnh lại.
“A? Sao thế?”
Sơ Tranh cởi xiêm y của hắn ra.
Yến Quy vẫn đang mơ màng buồn ngủ nên rất phối hợp để Sơ Tranh tùy ý cởi, cơ thể mẫn cảm bởi sự đụng chạm của Sơ Tranh mà bắt đầu có phản ứng.
Một đêm tuyết dài dằng dặc.
-
Sơ Tranh đi qua hành lang, nhìn thấy một người đang quỳ gối trước mặt Yến Quy.
Cô xuất hiện, kẻ kia hơi kinh ngạc, muốn lui xuống, nhưng lại bị Yến Quy giữ lại.
Sơ Tranh đi qua, người kia cung kính kêu một tiếng: “Vương phi.”
“Lui xuống đi.” Yến Quy nói một tiếng.
“Vâng.”
Sơ Tranh nhìn người kia rời đi: “Người của chàng?”
“Ừ.” Yến Quy mềm mại gật đầu.
Sơ Tranh không nói gì, xách cổ hắn xuất phủ đi phá sản.
Yến Quy: “......”
Cái này tốt.
Mua.
Cái kia phù hợp.
Mua tiếp.
Cái này đẹp.
Tậu thôi.
Nếu không phải mấy thứ kim ngân tục khí, hắn kiên quyết không cần, không thì Sơ Tranh rất tình nguyện treo hết những thứ này lên người hắn.
Thiếu niên bọc áo lông chồn trắng như tuyết chỉ lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Cùng nữ tử được bao phủ trong ngoại bào màu bạc đi dạo trên phố, hai bên đường hồng mai nở rộ, mười dặm phiêu hương.
Hai người đi tới đâu thì càng hấp dẫn ánh mắt người ta đến đó.
“Đây chính là Tấn Vương gia và Tấn Vương phi?”
“Đúng vậy, đẹp đôi quá đi.”
“Sao bọn họ không ngồi xe ngựa?”
“... Có lẽ đã dùng để chở đồ rồi.”
“Hả?”
Sơ Tranh cùng Yến Quy xuất phủ, đồng nghĩa với việc Vương phi sẽ mua rất nhiều thứ.
Đây chính là thời điểm mà các cửa tiệm vui mừng hân hoan nhất.
Vương phi chỉ cần vào xem một lần, là đủ cho bọn hắn ăn chơi trác táng đến mấy tháng.
“Vương phi, mắt nhìn của ngài thật tốt, đây chính là khối ngọc thượng hạng, vẫn còn một đôi đấy, toàn bộ kinh thành chỉ có chỗ ta mới có, ngài và Vương gia mỗi người có thể dùng một cái.”
“Đắt tiền không?”
Chủ quán gật đầu, đương nhiên rất đắt rồi.
Sơ Tranh rất hài lòng trả tiền.
Cô cầm ngọc trở về bên người Yến Quy, đưa cho hắn một cái.
“Giúp ta đeo đi.” Hàng mi dài của thiếu niên run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, vừa định nói hắn không có tay à thì Vương Giả đã gầm lên bảo cô đừng có phát rồ như vậy nữa, please, thẻ người tốt là để đội lên đầu, là để yêu thương.
Sơ Tranh: “......”
Rồi rồi rồi!!
Ta đội!
Mi đừng ồn nữa.
Ồn ào quá đi!