Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Sơ Tranh gây ra chuyện lớn như vậy, dọa cho Thành Vương phi và Trình Tiêu sợ mất mật.
Lục Châu cũng bị hù dọa không nhẹ.
Vốn cho rằng tiểu thư sẽ xuất phủ đi tìm Diệp công tử nói chuyện tiến cung, nhưng cô còn chả thèm đề cập đến chuyện này lần nào.
Chỉ ở Cẩm Tú phường tiêu tiền một lúc rồi dọn đường quay về phủ.
Bây giờ lại thành ra thế này...
Rốt cục tiểu thư bị sao vậy?
Sau khi Thành Vương phi mang người đến tìm cô gây sự, lại bị Sơ Tranh đánh đuổi về.
Việc này khiến Thành Vương phi tức điên, còn nói rằng cô bị trúng tà.
Bà ta bèn ra lệnh cho người đi tìm đạo sĩ đến làm phép trước cửa viện Sơ Tranh.
Sơ Tranh dựa vào cổng, mặt không đổi sắc nhìn đạo sĩ múa may quay cuồng.
Đạo sĩ mặc áo bào, khoảng chừng bốn mươi tuổi, đám râu bay bay trong không khí, lúc này hắn đang đứng trước hương án, nha nha hô hô đến nửa ngày.
Múa kiếm gỗ đào cũng không tồi, thêm nữa còn biết phun lửa, làm cho đám người Thành Vương phi đang xem cũng phải sửng sốt một chút.
Nhàm chán.
“Đoàn xiếc thích hợp với các ngươi đấy.”
Sơ Tranh ném lại câu nói này rồi đóng sầm cửa lại.
Đạo sĩ đang uống nước bùa, nghe thấy lời này của Sơ Tranh thì nuốt một ngụm xuống, sặc đến ho khan không ngừng.
“Đạo trưởng, đạo trưởng, nàng... Nàng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thành vương phi khẩn trương nói.
Sao đến nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Cái này.... khụ khụ...” Đạo sĩ đang buồn nôn muốn chết, muốn ói nhưng lại không dám ói trước mặt kim chủ nhà người ta, nên đành phải cố gắng nuốt xuống.
Đạo sĩ xụ mặt, đè ép cuống họng: “Yêu nghiệt này rất giảo hoạt, ta vừa cùng với nàng giao phong nhưng không ngờ lại bị phát hiện, nàng quả thật đã khống chế được thân thể của tiểu thư...”
Sắc mặt Thành Vương phi lập tức xanh mét.
Đạo sĩ sờ râu giả, phát hiện có một bên đang bị lật lên, hắn vội vàng đè lại không dám sờ nữa.
“Khụ khụ, Vương phi cũng không cần lo lắng, đợi lão đạo ta làm phép xong, nhất định có thể thu phục được con yêu nghiệt này! Nhất định để tiểu thư khôi phục lại bình thường!”
“Nên làm nên làm.”
Đạo sĩ lấy lý do là bí quyết độc nhất vô nhị ra không thể cho người ngoài xem được nên bảo Thành Vương phi và những người khác rời đi.
Nhưng vì để bọn họ tin phục, đạo sĩ vẫn phải rống thật to.
Trong viện bay ra một cây gỗ, trực tiếp nện lên trán lão đạo sĩ.
Đạo sĩ ngã rầm xuống đất.
Hắn lấy tay ôm trán, tức giận đến râu ria bay sạch bách từ lúc nào.
Hắn dán râu lại, rồi lại đứng lên tiếp tục ba la bô lô hát.
Trong viện lại bay ra một cục đá.
Đạo sĩ bày ra tư thế bạch hạc lưỡng sí, hắc hổ đào tâm, ta tránh, ta tránh, ta tránh, ta tránh tránh tránh...
Cửa viện cọt kẹt một tiếng mở ra, Sơ Tranh vừa ra đã phi một cước lên người lão đạo sĩ.
Đạo sĩ ngã sml xuống đất.
Tiểu cô nương khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống hắn nằm dưới đất: “Ngươi dừng được chưa?”
Đạo sĩ nằm rạp trên đất nói: “Ta nói cô nương này, ta lừa gạt ít tiền cũng chẳng dễ dàng đi, cô chiếm thân thể người khác thì cũng thôi đi, sao cứ phải chặn đường làm ăn phát tài của ta làm gì a!”
Sơ Tranh: “......”
Ngươi không phải chỉ là tên đạo sĩ rởm sao?
Sao có thể nói được những lời này?
Sẽ không bị hắn coi là quỷ mà gô cổ lại chứ?
Vương Bát Đản cũng không nói cho cô biết vị diện này nguy hiểm thế đâu!
“Ngài làm gì thì ta cũng mặc kệ, nhưng ngài đừng cản trở ta lừa gạt tiền của người khác được không?!” Đạo sĩ chắp tay trước ngực: “Giơ cao đánh khẽ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Ngươi làm sao biết?”
Đạo sĩ nhíu mày, nửa bên râu ria rơi ở khóe miệng.
Sơ Tranh nhìn thần sắc của hắn thì biết rõ lúc nãy hắn mới chỉ đoán mò, còn chưa xác định chắc chắn.
Nhưng bây giờ cô lại đi thừa nhận.
Đương nhiên cô cũng không sợ.
Đạo sĩ lấm la lấm lét dán lại râu ria, ngón cái và ngón trỏ bấm bấm vào nhau trước mặt cô.
Sơ Tranh lấy bạc ném qua.
“Dễ hiểu thôi, trước kia khi Thành Vương vẫn còn sống, ta đã từng xem qua mệnh cách cho ngài, lúc đó không phải là như vậy, sư phụ ta nói, mệnh cách của một người sẽ không phát sinh biến hóa quá lớn, cho dù có phát sinh cái gì, cũng sẽ không thể thay đổi được kết cục cuối cùng. Nhưng hôm nay ta tính ra, mệnh cách của ngài đúng thật ghê gớm nha.
Tính ra?
Đạo sĩ này cũng có chút bản lĩnh đấy, tính cực kỳ chuẩn.
Nhưng mà...
Hắn chỉ cần liếc mắt cũng biết cô không phải là nguyên chủ, thế này có lợi hại quá mức không?
“Vương bát đản, hắn không phải là ký chủ của mi chứ?”
【Chị gái nhỏ, hắn là dân địa phương ở đây nha.】Vương Giả dừng lại một chút. 【Người này quả cũng có chút đạo hạnh, nếu ở thế giới tu chân thì sẽ là kẻ may mắn được các thế lực lớn tranh cướp, những kỳ nhân dị sĩ như vậy trong thế giới này có rất nhiều. 】
Vương Bát Đản xác định đạo sĩ này không có điểm gì dị thường.
Hắn là người của thế giới này.
Chỉ là có hơi lợi hại, “siêu phàm thoát tục” một chút, có lẽ còn... hơi hư hỏng nữa.
Mặt Sơ Tranh lạnh lùng, hỏi đạo sĩ: “Mệnh cách thế nào?”
Đạo sĩ gật gù đắc ý: “Không thể nói không thể nói, thiên cơ bất khả lộ.”
Sơ Tranh tiếp tục móc ra một túi bạc.
Nghe thấy tiếng bạc va chạm leng keng, đạo sĩ ho khan hai tiếng: “Nhân trung long phượng tùy ngài định đoạt, cẩm tú tiền đồ mặc cho ngài đi, mệnh cách ngài có chữ quý, không ai có thể sánh bằng...”
Đạo sĩ vừa mở máy đã nịnh bợ tơi bời.
Nếu không phải có vài lời không thể nói lung tung, thì có lẽ đạo sĩ đã nói là, Sơ Tranh quân lâm thiên hạ, chuyện đăng cơ xưng đế nằm trong tầm tay.
Nhưng thực tế thế nào, cũng không biết được
“Ngươi không cảm thấy ta là yêu nghiệt sao?” Ở thời đại này, loại việc như chiếm thân thể của người khác hay liên quan đến chuyện quỷ thần mà nói, cực kỳ kiêng kị.
“Tác oai tác quái mới là yêu nghiệt, mệnh cách ngài thế này, chỗ nào có thể là yêu nghiệt.” Đạo sĩ tiếp tục vuốt đuôi.
Sơ Tranh: “......”
Ta cũng muốn tin tưởng ta là người tốt lắm.
Đạo sĩ lấy bạc từ trong tay Sơ Tranh, hắc hắc thăm dò một chút.
Đột nhiên lại cất tiêng ngâm xướng hai câu.
“Bên ngoài còn có người đang nghe đó.” Hát xong thì giải thích với Sơ Tranh.
Sơ Tranh: ““......”
Rất cmn chuyên nghiệp.
“Ngươi có bản lĩnh sao phải đi lừa gạt làm gì?” Làm một đạo sĩ nghiêm túc không được sao?
Đạo sĩ sầu đời ủ rũ: “Nếu như lộ ra bản lĩnh thật thì sẽ bị bắt vào trong cung, tiến cung rồi còn có mò ra được nữa không? Chắc chắn là không, nên ta chỉ có thể làm một tên lừa đảo, cuộc sống cũng rất khó khăn a.”
Sơ Tranh: “......”
Tên đạo sĩ rởm đời nhà ngươi mà cũng biết lý luận cao siêu thế cơ à?
Không hổ là thiên tài trong miệng Vương Bát Đản.
Lý do làm đạo sĩ giả cũng thanh lãnh thoát tục thế cơ mà.
Cao thủ lừa đảo của thế giới này nên dành tặng ngươi, mau bình chọn đi, nhất định phải bình chọn cho ngươi!
Sơ Tranh trấn định nhìn xa xăm: “Ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Năm trăm lượng!
Đôi mắt đạo sĩ lập tức sáng quắc.
Mua bán lớn a! So với việc đứng đây nhảy nhót múa kiếm thì còn lời hơn nhiều.
“Ngài nói đi.”
Sơ Tranh nói cho hắn xong, đạo sĩ nháy mắt ra hiệu: “Năm trăm lượng này không thể được đâu, việc này của ngài có hơi lớn, nếu làm không cẩn thận thì ta cũng bị lôi xuống nước cùng mất.”
“Ngươi muốn bao nhiêu.”
Đạo sĩ duỗi ra một ngón tay: “Số này.”
“Một ngàn lượng?”
Đạo sĩ gật đầu.
“Thành giao.”
Đạo sĩ he he nhảy hai vòng, lừa gạt người bên ngoài xong thì nhảy đến trước mặt Sơ Tranh.
“Ta phát hiện ngươi cũng thật là xấu tính nha.”
“Ta là một người tốt.” Vừa rồi ngươi còn khen ta đấy! Bây giờ đã trở mặt nói ta xấu, kiểu gì đấyyy!!!
“........” Đạo sĩ gật đầu liên tục: “Người tốt người tốt, ngài là người tốt.”
Có tiền thì đều là người tốt.