Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện bây giờ Sơ Tranh phải làm chính là nhanh chóng tìm người làm nhiệm vụ.
Nhưng Sơ Tranh phát hiện người sống trên trấn này hình như chỉ có hai người họ.
Hơn nữa nơi này còn lớn hơn trước đó nữa.
Đây hoàn toàn không phải là một thị trấn quy mô nhỏ, mà càng giống như một thành trì hơn.
Rất nhanh Sơ Tranh đã trông thấy cỗ thi thể kia, nằm sấp trên mặt đất, đã lạnh như băng, không biết đã chết bao lâu.
“Chúng ta cho là đã ra khỏi Ngũ Âm mê trận, nhưng thật ra vẫn chưa, thị trấn kia cũng là một bộ phận của Ngũ Âm mê trận.” Kinh Phá nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn luôn ở trong Ngũ Âm mê trận, bây giờ mới thật sự đi ra được.”
“Nói không chừng đây cũng là giả.” Từ khi ác linh biến mất, cô nên nghĩ tới điểm này mới phải.
Huyễn cảnh đầu tiên quan tài không đi cùng cô, cho nên thứ đi vào là ý niệm của cô.
Huyễn cảnh lần thứ hai rõ ràng cao cấp hơn lần thứ nhất nhiều.
“Ừm...” Kinh Phá suy nghĩ một lát, nhẹ gật đầu, đồng ý với lời Sơ Tranh nói.
“Trầm Âm cô nương?”
Âm thanh đột ngột vang lên từ bên trong góc, tiếp đó một thanh niên xuất hiện ở góc đường, hơi kinh ngạc, sau đó lại dừng lại: “Ngươi... Ngươi là thật sao?”
“Giả.”
Vu Việt nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài giây, thở phào: “Vậy chắc là thật rồi... Các ngươi cũng vào rồi à.”
Sơ Tranh không có cảm tình gì đối với người bên phía Mạnh Vị Hàn, cho dù người này đã cho mình thẻ cảm ơn.
Sơ Tranh vẫn có chút hoài nghi, ánh mắt di chuyển trên người Vu Việt, nếu không giết hắn thử xem có phải thật không.
【 Tiểu tỷ tỷ, đừng phát rồ được không? Thời gian không còn nhiều lắm đâu ~ 】
Sơ Tranh giống như đã nghe thấy âm thanh đếm ngược tích tích.
“Trên người ngươi có mang theo đồ không?” Sơ Tranh rất thức thời chuyển đổi tác dụng cho nhân vật mục tiêu.
Vu Việt nghi hoặc: “Đồ gì?”
“Gì cũng được.” Sơ Tranh lấy linh bích ra, tràn đầy thành khẩn: “Bán cho ta.”
Vu Việt: “...”
-
Trên người Vu Việt thật sự có đồ tốt, Sơ Tranh cũng không chiếm hời của cậu ta, chỉ chọn lấy một cái vòng tay giá trị một ngàn linh bích.
Vương Giả nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, mặc kệ nơi này có còn ở trong huyễn cảnh hay không, ít nhất Vu Việt này là thật.
Vòng tay chế tác tinh xảo, còn có cái chuông nhỏ, theo Vu Việt nói nó có công năng phòng ngự bị động.
Sơ Tranh thuận tay đeo lên cổ tay Kinh Phá.
Vòng tay có thể biến hóa lớn nhỏ tùy ý, đeo lên cổ tay Kinh Phá là tự động điều chỉnh thành kích cỡ phù hợp.
Kinh Phá lắc tay thì tiếng chuông sẽ kêu vang, âm thanh thanh thúy, khá là êm tai.
“Vị công tử này là Trầm Âm cô nương...” Vu Việt tò mò quan sát người vẫn đang được quấn trong áo choàng như cũ.
Hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, lại chưa từng lộ mặt.
Mà cô tùy tiện đưa đồ vật giá trị một ngàn linh bích cho đối phương...
“Ta... Người của ta.”
Vu Việt hiểu được ý ngầm của Sơ Tranh: “Trầm Âm cô nương...”
“Tên của ta không phải Trầm Âm.”
“???”
Lần này Vu Việt trực tiếp hiện rõ nghi hoặc ra mặt.
Cái tên này mọi người đều biết rõ, sao lại không phải tên như vậy?
Vu Việt phản ứng rất nhanh: “Vậy dám hỏi danh xưng của cô nương là gì...”
“Sơ Tranh.”
Vu Việt: “???”
Ngươi đang đùa ta à!
Đây đại khái chính là mưa đạn bay qua trong đầu Vu Việt lúc này.
Trùng tên trùng họ không kỳ quái, nhưng tên như vậy... Thì rất kì quái.
Lúc này Kinh Phá cũng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Sơ Tranh.
Cho tới bây giờ cô cũng không hề nói tên mình không phải là Trầm Âm...
Tại sao lại nói cho nam nhân vừa gặp mặt vài lần này?
Đầu ngón tay Kinh Phá móc móc cái chuông, nhếch môi nhìn Sơ Tranh.
Vu Việt lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi một câu: “Cô nương, mạo muội hỏi một câu, tên này của cô nương vì sao lại giống đồ đệ của Mạnh trưởng lão vậy?”
Trùng hợp?
Làm gì có trùng hợp như vậy?
“Thân thể của ả là của ta, tên đương nhiên cũng là của ta.”
Vu Việt chưa từng cảm thấy năng lực phân tích của mình lại kém như vậy.
Từng chữ tách ra cậu ta đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau là ý gì đây?
“Bây giờ người đang dùng thân thể kia tên là Yến Hồng Nghê, người Mạnh Vị Hàn thích.”
Vu Việt bỗng nhiên nhớ tới, Mạnh Vị Hàn xác thực luôn gọi kiểu xưng hô thân mật là “Nghê Nhi“.
Cậu ta chỉ biết Mạnh Vị Hàn có một đồ đệ, đại danh là Sơ Tranh, xưng hô kiểu như Nghê Nhi có thể là nhũ danh, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Sơ Tranh dùng dăm ba câu nói lại chuyện Mạnh Vị Hàn làm cho Vu Việt nghe, Vu Việt nghe mà sửng sốt.
“Hắn... Hắn là trưởng lão Phá Ma tông, sao lại làm ra loại chuyện này?”
Thu dưỡng một đồ đệ, lại là vì chuẩn bị vật chứa cho người mình thương.
Vu Việt chau mày: “Thuật phục sinh là cấm thuật mà!”
Cái giá phải trả khi phục sinh một người không chỉ như Sơ Tranh nói.
Phía sau nó không biết còn có bao nhiêu mạng người.
Thuật phục sinh vẫn luôn tồn tại ở Cửu Châu Đại Lục, cũng xác thực có thể phục sinh được người.
Nhưng bởi vì cái giá của nó quá lớn, nên vẫn luôn bị liệt là cấm thuật, sau đó dần dần thất truyền.
Mạnh Vị Hàn lại làm chuyện này sao?
“... Sao ta biết lời cô nương nói là sự thật?”
“Ngươi muốn tin hay không thì tùy.” Thái độ của Sơ Tranh rất hời hợt, giống như chỉ kể cho Vu Việt nghe một câu chuyện.
“???” Ngươi nói ra không phải là muốn ta tin tưởng sao? Sao lại bảo cậu ta muốn tin hay không thì tùy rồi?
“Tại sao cô nương lại muốn nói cho ta biết?”
Sơ Tranh trầm ngâm một lát, nghiêm túc phát cho Vu Việt một tấm thẻ người tốt: “Ngươi là người tốt.”
Dựa theo lý thuyết, người có thẻ cảm ơn bình thường đều không xấu.
Hơn nữa cậu ta quen biết Mạnh Vị Hàn, còn cùng nhau hành động, chứng minh không phải người qua đường gì.
Cho nên nói cho cậu ta biết, từ đó làm cho tỉ lệ xui xẻo của Mạnh Vị Hàn và Yến Hồng Nghê là năm mươi phần trăm.
Loại chuyện có lời mà không lỗ này đương nhiên phải làm!
Sơ Tranh để Vu Việt tự tiêu hóa, quay đầu nhìn thẻ của mình.
Kinh Phá lập tức níu lấy tay áo Sơ Tranh: “Nàng chưa từng nói với ta chuyện này...”
“Chàng không hỏi.”
Kinh Phá: “...”
Hắn hỏi thế nào?
Hắn căn bản không biết...
Cô không nói thì ai mà biết được?
Nhưng mà... Người đầu tiên cô nói cho lại không phải là mình.
Trong lòng Kinh Phá khó chịu là vì chuyện này.
Kinh Phá câu lấy ngón tay Sơ Tranh: “Nàng buồn không?”
“Buồn cái gì?”
“Sư phụ nàng làm những chuyện kia...” Hóa ra cô trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn vẫn còn hiểu về cô quá ít.
“Chưa từng buồn.” Có gì mà phải buồn, đó cũng không phải ta.
Kinh Phá nắm chặt tay Sơ Tranh, giống như muốn dùng cách này để nói cho cô biết, hắn đang ở bên cạnh cô.
“Trầm... Cô nương, chuyện này ta sẽ đi điều tra, nếu quả thật đúng như lời cô nương nói, thì chắc chắn sẽ cho cô nương một công đạo.”
Sử dụng cấm thuật chính là phạm vào cấm kỵ của Cửu Châu Đại Lục.
Nếu như là thật, cho dù là Phá Ma tông cũng không bảo vệ được Mạnh Vị Hàn.
Vu Việt lại hỏi một chút chi tiết, có thể là không hiểu rõ lắm về cấm thuật, rất nhiều thứ cũng không hỏi đến, Sơ Tranh rất tri kỷ bổ sung hoàn chỉnh cho cậu ta.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
【???】 Mé nó chứ khi làm loại chuyện này cô mới nhớ tới làm người tốt à!
“Xin được giới thiệu lại, ta là Vu Việt của liên minh Cửu Châu.”
Sơ Tranh mờ mịt nhìn về phía Kinh Phá.
Thứ đồ chơi này... Dù là Trầm Âm hay là nguyên chủ cũng chưa từng nghe qua.
Kinh Phá giống như đã hiểu ý của Sơ Tranh, nhỏ giọng giải thích rõ: “Liên minh Cửu Châu không lệ thuộc vào các đại môn phái, nhưng lại tạo thành từ tu sĩ của các đại môn phái, giống như người giám sát của tất cả tu sĩ ở Cửu Châu Đại Lục.”