Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nội tâm Sơ Tranh vô cùng mờ mịt nhìn đám ác linh nhảy disco trước mặt.
Xảy ra chuyện gì?
Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?
Ông già kia có ý gì vậy? Cái gì gọi là chỉ có ta có thể cứu hắn? Cô cứu kiểu gì? Dựa vào ý niệm sao?
Còn bảo cô trở về...
Về chỗ nào? Nơi Trầm Âm ra?
Không thể nói chuyện đầy đủ được sao?!
Tức giận!
Sơ Tranh bực bội đạp đạp hòn đá bên chân.
Lũ ác linh thấy cô ra, dừng hoạt động nhảy disco lại, xếp hàng đứng vững.
Sơ Tranh không tin quỷ ma, lần nữa lên núi, muốn bắt ông già kia tâm sự.
Nhưng mà trên núi không có gì cả, không có ông già kia, cũng không có nhà tranh gì đó.
Thật giống như người trước đó cô từng gặp chỉ là ảo giác của cô, trên thế gian này căn bản không tồn tại một người như vậy.
Sơ Tranh: “...” Gặp quỷ.
Không tìm được người, dù cô có lợi hại thế nào cũng không thể trống rỗng biến ra người được.
-
Sơ Tranh chắn hết những khe hở mà Trầm Âm làm ra, ma thú không còn xuất hiện liên tục không ngừng nữa, bên phía nhân tộc càng có lợi thế hơn.
Ma thú trên Cửu Châu Đại Lục thấy tình huống không đúng, bắt đầu trốn, cùng nhân tộc đánh chiến tranh du kích.
Không có chiến tranh quy mô lớn, từng thành trì dần dần khôi phục lại.
Sơ Tranh gặp Yến Hồng Nghê một lần, thân là linh thể, ả hết sức yếu ớt, lại không có Mạnh Vị Hàn bảo vệ, bị linh thể ác linh ức hiếp là chuyện thường xảy ra.
Yến Hồng Nghê từng phục sinh một lần vốn đã làm trái với Thiên Đạo, ả đã không có tư cách đầu thai chuyển thế nữa.
Dựa theo dáng vẻ đó của ả, có lẽ không được bao lâu nữa thì sẽ tan biến trong trời đất.
Về phần Mạnh Vị Hàn, liên minh Cửu Châu đã tiến hành xử phạt hắn ta, có lẽ đời này cũng không thể rời khỏi Phá Ma tông được nữa.
Trong thời gian này Kinh Phá không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Sơ Tranh mang theo hắn chạy lung tung trên đại lục, bị không ít người nhìn chằm chằm.
Nhưng Sơ Tranh căn bản mặc xác họ, đám người này hoàn toàn lo lắng phí công.
“Nàng ta muốn làm gì thế?”
“Ai biết được, điên rồi.”
“Ôi, ngươi nói xem, có phải nàng muốn làm đại sự gì đó không?”
“Ma đầu kia...”
Nghị luận gì cũng có.
Nhưng xét thấy bọn họ đánh không lại, nên cũng chỉ có thể nghị luận, nhìn thấy cô còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Sơ Tranh giải quyết xong thanh tiến độ của nhiệm vụ, trở lại tế đàn triệu hoán Trầm Âm.
Nam nhân bị lũ ác linh vớt từ trong sông Vong Xuyên ra, Sơ Tranh bắt gã nói cách trở về.
“Ngươi... Không phải không trở về sao?” Khoảng thời gian này nam nhân bị chơi đùa đến thoi thóp, lúc này không có chút tinh thần phản kháng nào cả.
“Ta từng nói?” Cô từng nói rõ ràng rằng cô không quay về lúc nào?
“...”
Từng nói!
“Ta chưa từng nói.” Sơ Tranh mặt nghiêm túc: “Ngươi đừng nói lung tung.”
“...” Ha ha.
-
Một năm sau.
Trong tiểu lâu u tĩnh, thiếu niên yên tĩnh nằm trên giường êm, có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu dọc theo mặt mày mỹ lệ của thiếu niên, kéo ra tầng tầng hư ảnh.
Lông mi thiếu niên run lên nhè nhẹ, mí mắt đóng chặt chậm rãi mở ra.
Trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu kim đan treo trên hư không.
... Đây là đâu?
Trong đầu Kinh Phá trống rỗng.
Quá lâu không trông thấy ánh sáng, ánh sáng của kim đan hơi chói mắt, Kinh Phá giơ tay ngăn trước mắt, đến khi cảm thấy có thể thích ứng được rồi, hắn mới ngồi dậy.
Bên cạnh giường có bình phong ngăn cách, Kinh Phá không nhìn thấy bên ngoài phòng.
Hắn xốc chăn đắp kín trên người ra, xuống đất.
Vừa đứng lên Kinh Phá đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Kinh Phá vịn vào đồ vật bên cạnh giữ vững thân thể, sau khi trở lại bình thường, mới ngước mắt nhìn về phía hư không.
Viên kim đan kia di động theo động tác của hắn, lúc này vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Đây là... Viên kim đan ở trấn Kim Thiền kia sao?
Hắn đang ở đâu đây?
Nàng đâu?
Kinh Phá vòng qua bình phong đi ra ngoài, tìm được cửa phòng ra ngoài.
Bên ngoài là một hành lang.
Vừa nhìn ra ngoài, lọt vào trong tầm mắt chính là dòng sông màu đỏ uốn lượn lững lờ chảy qua, bên ngoài dòng sông là một vùng tăm tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“Ngài tỉnh rồi à.”
Chỗ rẽ hành lang có người tới, thấy hắn đứng ở bên ngoài thì hơi kinh ngạc.
Người tới rất xa lạ, Kinh Phá cũng không quen biết.
“Ta đi mời Trầm Âm đại nhân.”
Người kia ném ra câu nói này, rồi trực tiếp bay đi... Bay?
Đầu óc Kinh Phá còn có chút hỗn loạn, hắn đứng vài giây, sau đó đi theo hành lang, đi qua phương hướng người kia rời đi.
Ở chỗ rẽ của hành lang, Kinh Phá vừa rẽ qua thì đụng phải người.
Người hắn không có sức lực gì, căn bản không khống chế được, nên ngã ra phía sau.
Nhưng vào lúc này, cổ tay bị nắm chặt, thân thể ngã ra sau được kéo về phía trước, được người ta ôm lấy.
Kinh Phá thở hơi gấp, ngước mắt nhìn về phía người ôm mình.
Dung nhan quen thuộc đập vào mắt, tất cả ký ức hỗn loạn trở về vị trí cũ.
“Ta...”
Trước mắt Kinh Phá nhẹ lay động, sau lưng dựa vào bức tường hơi lạnh, dung nhan quen thuộc ấy phóng đại trong mắt hắn.
Hơi thở quen thuộc quấn lên.
Lời phía sau của Kinh Phá bị chặn trong cổ họng.
-
Kinh Phá khó thở, hắn đẩy Sơ Tranh: “... Ta không thở được.”
Sơ Tranh buông hắn ra: “Sao lại tự ra đây rồi?”
“... Ta không biết mình ở đâu, cũng không thấy nàng.” Vừa rồi trong đầu hắn toàn là hỗn loạn.
Sơ Tranh ôm người trở về phòng.
“Ta đang ở đâu?”
“Ma Sơn.”
“Ma... Sơn?” Kinh Phá viết rõ mấy chữ kinh ngạc trên mặt.
Không phải nói Ma Sơn trừ Ma Linh thì không có bất kỳ ai có thể sinh tồn ở đây được sao?
Hắn...
Thiếu niên tội nghiệp hỏi: “Ta chết rồi sao?”
Sơ Tranh không hề tức giận nói: “Trong thân thể chàng có ma khí, lại ăn hoa của cây Vong Xuyên và máu của Chỉ Tức, cho nên có thể sinh tồn ở đây.”
Đan dược Kinh Phá luyện chế ra, hoa của cây Vong Xuyên và máu của Chỉ Tức là mấu chốt.
“Ma khí vẫn còn sao?”
“Ừ.” Sơ Tranh sờ lên mặt thiếu niên: “Nhưng chắc sẽ không phát tác nữa, đừng sợ.”
Kinh Phá cái hiểu cái không gật gật đầu: “Ta... Ngủ bao lâu rồi?”
“Một năm.”
“...”
Lâu vậy sao?
“Vậy cái này là gì?” Kinh Phá chỉ vào kim đan trên đỉnh đầu.
“Không biết, khi ta mang chàng đến đây thì nó đột nhiên phát sáng, rương của chàng cũng không chắn nổi, sau khi thả ra thì nó cứ thế này.”
Bởi vì không có gì nguy hại, ngược lại hình như có lợi cho thân thể Kinh Phá, cho nên cô cũng không để ý nữa.
Dù sao lấy xuống nó cũng sẽ bay về...
Kinh Phá: “...”
Nàng không sợ nó có gì không đúng sao?
Kinh Phá giơ tay lấy kim đan xuống, ánh sáng trên kim đan đột nhiên tối sầm lại, nằm trong lòng bàn tay Kinh Phá, giống như một viên kim đan bình thường.
Hắn buông tay ra, kim đan lại chậm rãi bay về hư không.
Kinh Phá mờ mịt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn: “Không sao đâu, nghỉ ngơi thật tốt đi trước, dưỡng tốt thân thể đã.”
“Ừ...” Kinh Phá thấp giọng đáp một tiếng, hắn cụp mắt xuống, nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình.
Một hồi lâu sau, thiếu niên thấp giọng ấp úng một câu.
“Chàng nói gì?” Sơ Tranh không nghe rõ.
Kinh Phá chôn đầu xuống thấp hơn, giọng nói hơi lớn hơn một chút: “... Có thể hôn ta không?”
Sơ Tranh sững sờ, giơ tay câu lấy ngón út thiếu niên: “Nhưng chàng như vậy làm sao ta hôn được?”
Kinh Phá ngẩng đầu, trên mặt hiếm khi có chút đỏ ửng, ánh mắt né tránh không biết nhìn chỗ nào, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại.
Kim đan lơ lửng trên hư không lóe lóe lên ánh sáng, giống như bị làm cho xấu hổ ngại ngùng vậy.