Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2219: Chương 2219: Y Kinh Thiên Hạ (6)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh lần nữa ấn người về, trên mặt toàn là lãnh ý: “Ngươi đi chịu chết?”

Thẻ người tốt này nhìn thế nào cũng thấy yếu gà.

Nhiều ma thú như vậy, nếu hắn đi qua thì có lẽ chỉ vài phút xương cốt cũng không còn.

“Đợi ở đây.”

Sơ Tranh hít sâu, dùng ngân tuyến bao vây quan tài, đáy lòng tính toán xem mình phải dùng tốc độ nhanh cỡ nào, mới có thể về tới đây trước khi hao hết thể lực.

Thiếu niên còn muốn nói chuyện, nhưng Sơ Tranh đã xông ra ngoài.

Rời khỏi phạm vi có hiệu lực của quan tài, lực lượng trong thân thể cũng không cách nào sử dụng được, Sơ Tranh chỉ có thể dựa vào ngân tuyến mở đường.

Cái rương thiếu niên nói, vẫn còn nằm ở nơi lúc ấy quan tài đổ xuống, Sơ Tranh túm lấy cái rương kia rồi chạy ngược về.

Thiếu niên ghé vào mép quan tài, mắt không chớp nhìn bên kia.

Ma thú gào thét tranh nhau chen lấn nhào về phía vị cô nương kia, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tốc độ của cô dường như không nhanh như vừa rồi.

Mắt thấy ma thú đã sắp đuổi kịp cô, thiếu niên nhịn không được mím chặt đôi môi hơi tái nhợt.

Rầm ——

Bành ——

Các loại âm thanh chói tai do ma thú va chạm phát ra, một con trong đó đột nhiên nhảy lên một cái, lấy tư thế Thái Sơn đè xuống đập về phía bóng người nhỏ nhắn xinh xắn phía trước.

Mẹ!

Sơ Tranh thầm mắng một tiếng, ngân tuyến tung ra, quấn lấy chân ma thú kia, hung hăng quăng sang bên cạnh.

Sơ Tranh cảm thấy rất phiền muộn.

Cứ không thể không đuổi theo ta được à?!

Ta thơm hơn sao?

Bên cạnh còn có nhiều người sống sót như vậy mà, các ngươi không thể cùng ban phát ân huệ được sao?

Sơ Tranh đánh ngã mấy con ma thú, cuối cùng cũng trở lại một bên quan tài, cô ném cái rương vào bên trong, túm lấy quan tài chạy ngay.

Ma thú đằng sau ngao ngao đuổi theo.

-

Trăng sáng nhô cao, bóng cây lắc lư, tiếng côn trùng kêu vang hòa tấu trong màn đêm.

Trên đường nhỏ gập ghềnh, một bóng dáng nhỏ nhắn kéo lấy quan tài chậm rãi đi lên phía trước.

Đằng sau yên tĩnh, không có những động tĩnh gì khác.

Sơ Tranh dừng lại, quay đầu nhìn đằng sau một chút.

Bây giờ cô đang ở trên núi, có thể trông thấy phương hướng của thành Húc Nhật.

Bên kia một mảnh lửa cháy, mơ hồ còn có thể trông thấy ma thú phóng lên tận trời, bóng đen to lớn, lướt qua trước ánh trăng.

Sơ Tranh chống vào quan tài phun ra một ngụm trọc khí.

Liếc mắt nhìn vào trong quan tài, thiếu niên nằm ở bên trong, hai mắt nhắm chặt.

Sơ Tranh: “...”

Ta mệt gần chết, mi lại nằm đó ngủ ngon!

Cho dù mi là thẻ cũng hơi quá đáng rồi đó!

Sơ Tranh vòng qua bên kia của thiếu niên, giơ tay muốn gọi hắn dậy, kết quả cúi người đã nhìn thấy trên trán thiếu niên có máu tươi chảy ngang.

Sơ Tranh: “...”

Con chó điên nào nửa đường tập kích hắn?

Sơ Tranh sờ cằm trầm mặc nghĩ một lát, cảm thấy không đúng lắm.

Nếu thật sự có người tập kích hắn, thì mình không thể không biết.

Chẳng lẽ là tự đụng?

Trong quan tài bằng phẳng như thế, sao có thể đụng ra loại vết thương này...

Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua cái rương bên cạnh thiếu niên, ở một góc nghiêng thình lình có vết máu.

Được lắm, tìm được hung khí rồi.

Sơ Tranh cũng nhớ tới hành vi ném quan tài vào rương lúc ấy của mình.

Rất tốt, hung thủ cũng tìm được rồi.

Sơ Tranh giơ hai tay bóp cổ thiếu niên, chơi chết trước đi.

Vừa đập chân, giờ lại đập đầu, thẻ này trừ phi là kẻ ngu, nếu không thì sao có thể tha thứ cho cô được.

【 Tiểu tỷ tỷ, bình tĩnh một chút, cho dù cô chơi chết thẻ người tốt, kéo ngược lại về vẫn như vậy mà!! 】

Vương Giả nhịn không được gào thét.

Tiểu tỷ tỷ nhà nó không thể nghiêm túc làm người được sao?!

Sơ Tranh tiếc nuối thu tay lại, kéo quan tài đi đến bên cạnh, lúc này mới nhảy vào bên trong, đỡ thiếu niên.

Máu tươi trên trán vẫn còn đang chảy, Sơ Tranh tìm đồ cầm máu cho hắn, băng lại.

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Kinh Phá, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】

Sơ Tranh: “...”

Sơ Tranh còn chưa kịp phát biểu cái nhìn, thiếu niên cô đỡ bỗng nhiên trở nên không thích hợp.

Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng nhìn cực kỳ đau đớn.

Dưới ánh trăng, Sơ Tranh trông thấy trên da thiếu niên bò lên những đường vân kỳ quái.

Những đường vân kia từng chút từng chút xâm chiếm làn da hoàn hảo của thiếu niên, lộ ra khí đen quỷ dị.

Sơ Tranh mờ mịt luống cuống.

Tình huống thế nào đây?

Bây giờ ta phải làm gì?

“Rương... Cái rương.” Thiếu niên gian nan lên tiếng.

Cái rương?

Sơ Tranh kéo cái rương kia qua, nhưng cái rương này căn bản không có chỗ mở, không mở ra được.

Thiếu niên đau đến mức bắt đầu rên rỉ, cuộn người thành một cục.

“Mở thế nào?”

Thiếu niên nắm lấy quần áo Sơ Tranh, đầu dựa vào ngực cô, mồ hôi dần dần thấm ướt vạt áo Sơ Tranh.

“Máu... Máu của ta.”

Sơ Tranh kéo tay thiếu niên, không chút do dự cắt rách, ấn lên trên rương.

Cái rương dính máu thiếu niên, tiếng cơ quan chuyển động rất nhỏ, tiếp đó xuất hiện khe hở.

Sơ Tranh mở rương ra, bên trong có rất nhiều chai chai lọ lọ.

Sơ Tranh ôm thiếu niên, hỏi hắn: “Cái nào?”

Thiếu niên đau đớn dữ dội hơn, đường vân màu đen đã hoàn toàn bò đầy làn da lộ ra của hắn.

“Màu... Màu vàng.”

Màu vàng?

Sơ Tranh không nhìn thấy có lọ nào màu vàng, Sơ Tranh phát hiện phía dưới còn có một tầng nữa, cô tìm được lọ màu vàng ở tầng dưới cùng.

Sơ Tranh mở nắp lọ ra, bên trong là chất lỏng...

“Uống bao nhiêu?”

Thiếu niên đã không còn sức để đáp lại cô nữa.

Sơ Tranh không quản được nhiều như vậy nữa, nắm lấy cằm thiếu niên, trực tiếp rót hơn nửa lọ.

Chất lỏng vừa vào, đường vân màu đen còn đang lan tràn thêm rõ ràng đã ngừng lại.

Tiếp đó bắt đầu hạ xuống, khôi phục màu da bình thường.

Thiếu niên bởi vì đau đớn, co người lại thành tư thế của em bé, co quắp trong ngực Sơ Tranh.

Sơ Tranh ném lọ về trong rương, dựa vào vách quan tài, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu.

-

Quan tài đen nhánh tùy ý đặt bên cạnh bụi cây, cây đại thụ tươi tốt bên cạnh, vừa vặn ngăn chặn ánh sáng hơi chói mắt.

Thiếu niên trong quan tài chậm rãi tỉnh lại, trong con ngươi trong suốt lộ ra sự mờ mịt.

Hắn ôm đầu, vịn vào bên cạnh ngồi dậy.

Đây là đâu?

Đầu đau quá...

Động tác của Kinh Phá không dám quá lớn, liên lụy đến đầu, thì sẽ đau đớn từng cơn.

Sau khi ngồi dậy, Kinh Phá sờ vách quan tài, nhớ tới cỗ quan tài này.

Hắn nhìn về phía chân mình, đã băng lại, dùng cây gỗ cố định.

“Tỉnh rồi... Tóc ngươi làm sao vậy?”

Sơ Tranh đột nhiên ngoi đầu ra, dọa cho thiếu niên dựa mạnh về phía sau.

Có thể là liên lụy đến vết thương, thiếu niên trắng bệch cả mặt, nhưng hắn không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giống như nai con bị hoảng sợ, dùng con ngươi ướt sũng nhìn người đột nhiên xuất hiện.

Sơ Tranh giơ tay câu một chòm tóc của hắn lên, sợi tóc bạc trắng trong lòng bàn tay, pha tạp với ánh nắng rơi xuống.

“Vì sao tóc của ngươi lại bạc trắng?”

Trước đó rõ ràng là màu đen.

Thiếu niên giơ tay túm tóc về.

Tóc thiếu niên không chỉ thay đổi màu sắc, còn dài ra rất nhiều.

Trước đó chỉ tới ngực, bây giờ đã đến dưới lưng... Thậm chí là dài hơn.

Một mái tóc bạc trắng trải rộng ra, làm cho gương mặt ấy của thiếu niên càng thêm xinh đẹp, cực kỳ giống như tinh linh sống trong rừng sâu trên TV.

Thiếu niên khuất tất cuốn tóc lại, con mắt ướt sũng nhìn chằm chằm cô, cũng không nói.

Sơ Tranh hỏi nhiều lần, hắn đều không có bất kỳ câu trả lời gì.

Sơ Tranh chống vào mép quan tài: “Được, không muốn nói thì thôi. Ăn chút gì đi, đừng để chết đói. Chân của ngươi là do ta đập trúng, khoảng thời gian này ta sẽ chăm sóc ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.