Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 721: Chương 721: Yêu tinh quốc dân (14)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tiểu yêu lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi viện tử.

“Ngươi chờ một chút!”

Dư Tô đuổi theo cô ấy.

Thân thể tiểu yêu phát run, đáy mắt tràn đầy sợ hãi: “Còn... Còn muốn thế nào nữa? Các ngươi hối hận rồi?”

Dư Tô kéo cô ấy, nhét một cái túi nhỏ vào trong tay cô ấy: “Đại lão bảo ta đưa cho ngươi, ngươi tìm một nơi an toàn hấp thu đi, chẳng mấy chốc nội đan sẽ ngưng tụ ra lần nữa, đại lão muốn nội đan của ngươi chắc chắn là có chuyện cần dùng, cô ấy là một yêu quái tốt.”

Dư Tô nói xong cũng trở về viện tử.

Tiểu yêu sờ đồ trong túi... Nội đan?

Không chỉ có một viên?

Cô ấy có chút mờ mịt nhìn về phía toà tứ hợp viện kia.



Sơ Tranh đưa nội đan cho Tầm Ẩn, Tầm Ẩn cũng có chút ngoài ý muốn.

Nội đan lớn chừng bằng ngón cái, mượt mà có ánh sáng, đang nhấp nhô trên đầu ngón tay trắng nõn của Tầm Ẩn, ánh sáng xuyên qua, giống như trong suốt.

Tầm Ẩn chậm rãi nắm chặt: “Xem ra ngươi vẫn để ý ta nhiều hơn một chút.”

Sơ Tranh: “...”

Thẻ người tốt có bệnh gì thế?

“Không có việc gì nữa chứ?”

Tầm Ẩn nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, y phục hoa lệ phức tạp làm nổi bật lên dung mạo kinh diễm tuyệt sắc của hắn, tựa như mỹ nhân đi nhầm thời không.

“Ngươi không hỏi ta xem, cần cái này làm gì sao?” Tầm Ẩn cố ý kéo dài âm cuối, chỗ sâu trong đôi mắt cất giấu ác ý, giống như một tên thợ săn chờ con mồi của mình bước vào trong cạm bẫy.

“Ngươi muốn, ta tự nhiên sẽ làm được cho ngươi.”

Sơ Tranh cảm giác được người đối diện, dường như hơi chững lại.

Trong không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không biết qua bao lâu, thanh âm của Tầm Ẩn vang lên: “Vậy ta muốn rời khỏi nơi này, sao ngươi không đáp ứng ta?”

“Chuyện này không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

“...”

Mẹ nó ta mà thả ngươi ra, ngươi không bỏ chạy sao? Có thể giống nhau à?!

“Không có việc gì nữa, ta đi.” Sơ Tranh không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề này, bởi vậy không thảo luận nữa.

Lần này Tầm Ẩn ngược lại rất dễ nói chuyện, gật đầu: “Tiểu yêu, ngươi có thể thường xuyên đến thăm ta không, một mình ta ở đây rất nhàm chán.”

“Ồ.”



Mà một bên khác, Lý Tiểu Ngư bị mất yêu, tức giận đến đập không ít thứ.

Lý Nghiêm cẩn thận khuyên: “Đại tiểu thư, thân thể ngài vẫn chưa khỏi hẳn, đừng tức giận...”

“Vất vả lắm mới tìm được một con mộng yêu, lại bị người bắt đi mất, hả?” Lý Tiểu Ngư túm lấy đồ vật đập lên người Lý Nghiêm: “Anh làm việc thế nào vậy?”

Lý Nghiêm không dám tránh, bị vật trang trí bén nhọn đập vào trán, máu tươi theo gương mặt chảy xuôi xuống.

“Thật xin lỗi đại tiểu thư.”

Lý Nghiêm cũng không nghĩ tới, đã ở trên địa bàn của bọn họ, mà yêu còn bị bắt đi mất.

“Ai làm? Rốt cuộc là ai làm!!” Liên tiếp xảy ra chuyện, làm cảm xúc của Lý Tiểu Ngư hơi không khống chế được.

Lý Nghiêm không biết.

Người của bọn họ biến mất.

Hiện trường chỉ để lại một chiếc xe, trong camera giám sát cũng không có bất kỳ manh mối có giá trị nào.

Giống như là, chiếc xe kia lái tới đó.

Sau đó người trong xe, tiêu thất trong hư không.

“Đại tiểu thư, chúng ta còn tiến hành kế hoạch lúc trước không?”

“... Làm sao tiến hành?” Lý Tiểu Ngư tức giận: “Anh cho rằng cô em gái kia của tôi dễ đối phó như vậy à?”

Lý Tiểu Ngư cảm thấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, chính là nhị tiểu thư Lý gia.

Đương nhiên cho dù không phải, Lý Tiểu Ngư cũng muốn diệt trừ cô ta.

“Vậy chúng ta... Làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ.

Làm sao bây giờ...

Cô ta làm sao biết làm sao bây giờ.



Sơ Tranh phát hiện gần đây luôn có người lén lén lút lút bên ngoài.

Trước đó ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một hai con yêu, bây giờ ở gần đây sạch sẽ giống như từng được thanh lý qua vậy.

Đám người bên ngoài không phải ai khác.

Chính là đám người tìm lão Lỗ trong liên minh Liệp Yêu Sư.

Phố Xuân Hạ đều là những tứ hợp viện như vậy, tìm kiếm rất phiền phức.

Hơn nữa bọn họ còn không phát hiện được bất cứ nơi dị thường nào.

Sơ Tranh tránh nổi lên xung đột chính diện với bọn họ.

Đánh lên?

Đánh cái gì mà đánh.

Liên minh nhiều người như vậy, đánh thắng được sao?

Cô đánh xong một đợt thì lại có thêm một đợt nữa, có phiền phức không chứ.

Lần trước là đám người kia xông vào, lần này còn không phát hiện ra cô, đương nhiên là có thể không động thủ thì không động thủ.

Giấu tốt thẻ người tốt của mình. jpg

Đám người này lén lén lút lút tìm kiếm mấy ngày, sau khi không tìm được dị thường, liền tản ra.

Có lẽ Lý Tiểu Ngư vội vàng lo chuyện tranh cử, cũng không có thời gian tìm Sơ Tranh gây phiền phức.

Vương Giả không biết là bị nghẹn hư hay gì, vài ngày rồi Sơ Tranh không nhận được nhiệm vụ.

Ngay cả thẻ người tốt phía sau cũng đều yên lặng.

Tháng ngày này trôi qua muốn bao nhiêu dễ chịu liền có bấy nhiêu dễ chịu.

Nhưng mà...

Không biết từ bao giờ, mỗi lúc trời tối đến, Sơ Tranh sẽ luôn mơ thấy những hình ảnh kỳ kỳ quái quái...

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ.

Người trên giường bỗng chốc mở mắt ra, cọ một chút ngồi dậy.

Sơ Tranh kéo quần áo, trên người có chút khô nóng.

Trong đầu không ngừng hiển hiện hình ảnh trong mộng, rõ ràng lại chân thực, giống như thật sự trải qua.

Sơ Tranh ngồi một hồi, nằm xuống lại.

Tĩnh tâm chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chỉ cần cô ngủ, trong mộng sẽ xuất hiện hình ảnh Tầm Ẩn và cô dây dưa mập mờ.

Một ngày như thế.

Hai ngày như thế.

Ba ngày như thế...

Sơ Tranh cảm thấy mình không nhàm chán như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện này.

Cho nên...

Cô nhìn về phía bức tường bên kia.

Phía sau chính là từ đường Tầm Ẩn ở.

“Đại lão, ngài đang nhìn gì thế?” Dư Tô thấy Sơ Tranh thất thần, cẩn thận hỏi một câu: “Ta nói chuyện với ngài, ngài có nghe thấy không?”

“Cái gì?” Sơ Tranh hoàn hồn.

“Chính... chính là chuyện trước đó ngài nhờ ta hỏi thăm.” Dư Tô trả lời: “Ta nghe nói gần đây Lý gia muốn tổ chức yến hội ở trang viên Sơn Thủy, vì thọ thần của đương gia Lý gia.”

Sơ Tranh bảo hắn nhìn chằm chằm Lý gia bên kia, có tin tức gì thì báo cáo cho cô biết.

Dư Tô liền rất tận tụy nhìn chằm chằm vào Lý gia, tin tức vừa đến liền báo cáo ngay.

“Ừ.” Sơ Tranh đáp một tiếng, cô cúi đầu xuống, hỏi Dư Tô: “Con yêu lần trước, là yêu gì?”

Lần trước?

Trong đầu Dư Tô hiện lên một cái bóng.

“Mộng, mộng yêu... cô ấy nói như vậy, nhưng ta chưa từng thấy loại yêu này.” Dư Tô biểu thị kiến thức mình hạn hẹp, yêu trên thế giới này, chủng loại quá nhiều.

“Ôi, đại lão, ngài lại đi đâu đấy!!”



Tầm Ẩn nằm trên ghế bập bênh, đôi mắt khẽ khép hờ, ghế bập bênh kẹt kẹt nhẹ lay động, thời gian giống như dừng lại trên người hắn.

Ầm!

Tầm Ẩn mở mắt ra, nhìn cô gái tóc vàng từ ngoài cửa đi vào.

Khóe môi nhịn không được giương lên, ác ý lưu chuyển trong đôi mắt màu mực.

“Tiểu yêu, ngươi thật không có lễ phép, đây là lần thứ mấy xông vào rồi?”

Sơ Tranh sải bước đi tới, chống lên thành ghế của ghế bập bênh.

Âm thanh kẹt kẹt của ghế bập bênh biến mất.

Sơ Tranh khom người đối mặt với Tầm Ẩn: “Ngươi làm gì với ta?”

Nam tử mặt như quan ngọc nhẹ giương mày, ánh sáng đỏ trong đôi mắt màu mực khẽ chớp, như một chút ánh sáng lóe lên trong đêm tối, làm hắn càng thêm tuấn mỹ.

“Hình ảnh trong mộng không đẹp sao?” Tầm Ẩn mỉm cười, hắn hơi đứng lên, tựa ở bên tai Sơ Tranh nói nhỏ: “Cùng ta triền miên, không phải ngươi muốn sao?”

Sơ Tranh dùng một tay ấn hắn trở về.

Hai tay Tầm Ẩn chắp lại, biểu hiện bản thân mình rất vô tội, nhưng ý cười nơi đuôi lông mày khóe mắt hắn, đều mang tính xâm lược và ác ý.

“Ta ở ngay đây.” Hắn nói: “Vươn tay là có thể chạm đến, tiểu yêu, cởi bỏ cái này, ngươi liền có thể cùng ta...”

Hắn hơi nhướng mày, cho Sơ Tranh một ánh mắt tự mình lĩnh hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.