Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tầm Ẩn tức giận tránh khỏi Sơ Tranh, rơi xuống mặt đất, cấp tốc lui lại mấy bước.
“Coi như ngươi không phải Kiêu Nguyệt, ngươi cũng có quan hệ với ả.” Tầm Ẩn nói: “Lúc trước ngươi hôn ta, ta liền có thể rời khỏi gian phòng này, ngươi dám nói đây là trùng hợp?”
Sơ Tranh gật đầu: “Trùng hợp.”
“...”
Sơ Tranh có chút kỳ quái: “Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao Kiêu Nguyệt kia có thể nhốt ngươi ở đây?”
“...” Tầm Ẩn cười lạnh: “Dùng thủ đoạn hạ lưu mà thôi.”
“Ngươi thích ả?” Giọng điệu của Sơ Tranh ẩn ẩn có chút nguy hiểm.
Tầm Ẩn trầm thấp cười lên, tiếng cười kia lưu chuyển trong bóng đêm, tựa như tới từ địa ngục.
“Nếu ta tìm được ả, liền chém ả thành muôn mảnh.”
Hắn hơi dừng lại.
“Trên thế giới này, còn chưa có ai có thể làm cho ta thích.”
Trong không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh.
Giằng co một hồi, Tầm Ẩn quay người đi vào sau tấm bình phong.
“Ngươi có thể thử thích ta.”
Bước chân Tầm Ẩn dừng lại, đáy lòng giống như bị thứ gì đó đánh vào.
Huyết dịch cả người trong nháy mắt ngưng kết, trong đầu tự dưng hiện lên một số hình ảnh.
Người khác sử dụng năng lực của mộng yêu, là song hướng, bởi vậy những mộng cảnh Sơ Tranh trải qua kia, hắn cũng trải qua...
Trong căn phòng tối đen, hai người đứng yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Huyết dịch của Tầm Ẩn lần nữa lưu thông, hắn hỏi: “Vì sao?”
“Ta thích ngươi.”
Trong thanh âm bình tĩnh mát lạnh kia, mang theo sự kiên định.
Đối với Sơ Tranh mà nói, thứ mình thích chính là của mình, thứ mình thích thì phải lấy được tới tay.
Cho nên cô cũng không phủ nhận mình thích.
Chuyện cô phải làm, chỉ là nghĩ hết biện pháp, bắt được hắn tới tay.
Chẳng cần biết hắn là ai.
Mặc kệ hắn muốn làm gì.
Hắn chỉ có thể thuộc về mình.
Tầm Ẩn cười nhẹ một tiếng: “Người thích ta rất nhiều. Tiểu yêu, bây giờ ngươi nên cầu nguyện, đừng để ta phát hiện, ngươi và Kiêu Nguyệt có bất cứ quan hệ gì.”
Sơ Tranh: “...”
Kiêu Nguyệt Kiêu Nguyệt Kiêu Nguyệt, con chó điên nào!!
…
Sơ Tranh trở lại bên ngoài từ đường, cô đi xuống bậc thang, đi vào trong cỏ hoang.
Vừa rồi ở bên ngoài hình như cô ngửi thấy mùi máu tươi...
Tầm Ẩn không hiểu thấu đứng ở bên ngoài.
Cũng không thể là đột nhiên phát hiện mình có thể rời khỏi từ đường, nên chạy ra bên ngoài hóng gió chứ?
Sơ Tranh tìm trong cỏ hoang một vòng, cuối cùng ở góc đông bắc, tìm thấy một cỗ thi thể... thi thể bị cắt thành từng lát.
Tràng diện kia thật là ——
Không đành lòng nhìn thẳng.
Sơ Tranh cẩn thận tìm một lần, chỉ có nơi này có.
Hẳn là chỉ có một người vào.
Viện tử có phòng ngự, Dư Tô không vào được, Sơ Tranh chỉ có thể tự mình thu dọn.
Vì sao cô lại phải làm loại chuyện này chứ!!
Tại sao ông trời cứ phải xuống tay với nhóc đáng thương như cô.
Nhưng mà cái này cắt còn rất đều...
【 Vì thẻ người tốt! Tiểu tỷ tỷ cố lên! 】 Vương Giả hô khẩu hiệu cố lên cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: “...”
Một chút dầu cũng không thêm nổi.
Chỉ muốn ôm lấy nhóc đáng thương là mình.
【...】 Vương Giả cũng sắp không nhận ra hai chữ đáng thương này rồi.
Sơ Tranh thở hổn hển thu thập xong, trở lại bên trong từ đường.
Tầm Ẩn nằm trên giường mỹ nhân, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh đi đến giường bên kia lấy một tấm chăn lông, đắp lên người Tầm Ẩn.
Đôi mắt nhắm chặt của Tầm Ẩn mở ra, cho dù là trong bóng đêm, đôi mắt kia cũng phá lệ sáng.
Ngón tay hắn sờ lên chăn lông mềm mại, tâm tư vốn đã bình tĩnh trở lại, lần nữa bị xáo trộn.
Không biết qua bao lâu, Tầm Ẩn kéo lại chăn lông, co toàn bộ người vào bên trong.
…
Hôm sau.
Sơ Tranh trở lại viện trước, phát hiện cả viện, đều có dấu vết bị người lục lọi.
Đám người liên minh kia?
Sơ Tranh lại cảm thấy không quá giống...
Liên minh Liệp Yêu Sư làm việc rất huênh hoang.
Nếu quả như thật hoài nghi chỗ cô, thì có lẽ đã trực tiếp mang người giết đến tận cửa, mà không phải âm thầm tìm kiếm như vậy.
Vậy thì là ai chứ?
Sơ Tranh cân nhắc lại, không suy nghĩ ra được, dứt khoát mặc kệ.
Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Sự cô đơn của kẻ vô địch không ai có thể hiểu được.
Sơ Tranh nghĩ cách để nối điện ra phía sau.
Đương nhiên cô không biết.
Nhưng mà cái này không khó, học một chút là biết rồi.
Nhưng đường dây không thể thông qua tường vây có phòng ngự, sẽ trực tiếp bị chặt đứt.
Cô ngược lại có thể mang vào, nhưng không phải chỉ muốn đưa qua được, mà là muốn luôn kết nối ở đây, chuyện này khá phiền toái.
Sơ Tranh đứng ở cửa sân suy nghĩ.
Là phá tường đi tốt hơn, hay phá tường đi tốt hơn.
Tầm Ẩn nhìn cô ở bên kia giày vò một sợi dây hơn nửa ngày, mặc dù không biết sợi dây kia để làm gì, nhưng hắn biết cô muốn đưa nó vào.
Buổi sáng khi Tầm Ẩn nhìn, cô ở chỗ đó.
Giữa trưa nhìn, cô vẫn ở chỗ đó.
Hắn có chút nhìn không được, hơi giơ tay.
Cây đại thụ bên ngoài tường rào vang lên tiếng sạt sạt, mặt đất phía dưới chân Sơ Tranh tất tất tác tác một trân, rễ cây chui phá bùn đất, từ phía dưới dẫn sợi dây vào.
Sơ Tranh quay đầu nhìn từ đường.
Tầm Ẩn vừa vặn quay người rời đi, chỉ chừa cho cô một cái bóng lưng ung dung hoa quý.
Sơ Tranh: “...”
Vật nhỏ lại quấy rối cô như thế!!
…
Sơ Tranh mắc xong điện, gắn đèn.
Sơ Tranh ấn công tắc bật đèn.
Đèn xẹt một tiếng sáng lên.
Từ đường vốn có chút âm u, trong nháy mắt sáng lên.
Tầm Ẩn bị ánh sáng đột ngột làm cho giật bình, thân thể cũng vội dời sang bên cạnh.
Sơ Tranh ấn lấy chốt mở ‘cạch cạch’, thử đến mấy lần.
Tầm Ẩn nhìn chằm chằm vào đèn phát sáng, có vẻ hơi cẩn thận, giống như đèn kia là đồ vật nguy hiểm lắm vậy.
Nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ cách đèn rất xa.
Sơ Tranh nhìn ra hắn khẩn trương: “Dùng để chiếu sáng, không có nguy hiểm.”
Quần áo trên người thẻ người tốt, vẫn là dáng vẻ cổ phục đặc biệt, không biết bị nhốt ở đây bao lâu, đối với những thứ này hoàn toàn xa lạ, xuất hiện phản ứng như vậy rất bình thường...
Còn có chút đáng yêu.
Tầm Ẩn có chút quẫn bách, tức giận nói một tiếng: “Ta biết.”
Sơ Tranh theo bản năng muốn vạch trần hắn, bị Vương Giả gào khóc ngăn cản.
【 Tiểu tỷ tỷ, làm phiền cô chiếu cố lòng tự trọng của thẻ người tốt một chút được không!! 】
Ta đây không phải đang phổ cập khoa học cho hắn sao?
【... Phổ cập khoa học không phải phổ cập như cô đâu! 】
Phổ cập khoa học còn phân chia phương thức? Cần phiền toái như vậy sao?
【...】
Không muốn nói chuyện.
Nó muốn yên tĩnh.
Sơ Tranh thấy Tầm Ẩn đã trở lại trên giường mỹ nhân phía sau tấm bình phong, cũng chỉ đành từ bỏ việc phổ cập khoa học về đồ điện cho hắn.
Lúc Tầm Ẩn đi ra, Sơ Tranh đã không còn ở trong gian phòng nữa.
Hắn không chú ý cô rời đi lúc nào.
Bên cạnh chiếc ghế bập bênh phía sau tấm bình phong nhiều thêm một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt một thứ gì đó vuông vức, đen tuyền.
Ở trước mặt Tầm Ẩn, Sơ Tranh chưa từng dùng điện thoại.
Tầm Ẩn tự nhiên cũng không biết là thứ gì.
Hắn đi qua giơ tay chọc chọc trước.
Điện thoại dịch sang bên cạnh một chút.
Tầm Ẩn lại đâm một cái.
Điện thoại yên lặng.
Có thể là thấy không có gì nguy hiểm, Tầm Ẩn liền duỗi tay cầm lên.
Kết quả vừa cầm vào trong tay, màn hình điện thoại liền sáng lên, tiếng chuông vang lên.
Tầm Ẩn trượt tay, điện thoại rơi xuống đất, một góc màn hình chạm đất, màn hình lập tức chia năm xẻ bảy, tiếng chuông cũng im bặt lại.
Tầm Ẩn cảnh giác nhìn chằm chằm điện thoại, nửa ngày vẫn không thấy điện thoại có động tĩnh.
Vừa thở phào, liền thấy Sơ Tranh nhảy vào trong viện.
Tầm Ẩn lập tức lách mình trở lại sau tấm bình phong.