Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi Sơ Tranh tìm được Chung Ly Lạc, nó bị giấu ở bên cạnh một cái thùng rác, Trang Kỷ không thấy tăm hơi.
Chung Ly Lạc bị thương, cả người đều đang phát run.
“Tầm Ẩn...”
Sơ Tranh quay đầu, yêu vừa rồi còn đi phía sau cô, lúc này không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sơ Tranh: “...”
Vật nhỏ giỏi nha!
Sơ Tranh ôm Chung Ly Lạc lên.
“Kỷ ca ca...”
Chung Ly Lạc thanh âm yếu ớt, Sơ Tranh cơ hồ không nghe rõ nó nói cái gì.
“Kỷ ca ca của nhóc ở đâu?” Giọng điệu Sơ Tranh không tốt lắm, trong lòng tràn đầy suy nghĩ thẻ người tốt của mình chạy trốn.
Chung Ly Lạc run rẩy cánh tay nhỏ, chỉ vào một phương hướng.
Nhưng sau khi đi qua, lại là lối rẽ.
Lần này Chung Ly Lạc cũng không biết.
Ngay khi Sơ Tranh dự định từ bỏ, trong ngõ hẻm bên cạnh có âm thanh vang lên.
Sơ Tranh đi qua bên kia, người đầu tiên trông thấy chính là nam tử đứng ở giữa, trường sam hoa lệ phức tạp, tóc dài tùy ý xõa sau lưng, lộ ra một nửa gương mặt, bóng đêm không thể che hết phong hoa tuyệt sắc của hắn.
Mà lúc này nam tử kia, trong tay xách một con yêu, tay của hắn lấy ra nội đan từ trong thân thể yêu.
Cuối cùng hình như có chút ghét bỏ ném yêu đi, ánh mắt quét về phía thiếu niên trong góc khất.
Đầu lưỡi nam tử nhô ra, nhẹ nhàng liếm cánh môi một cái.
Trong bóng tối, sự tà ác và sợ hãi sinh sôi, du đãng trong không khí.
“Tầm Ẩn!”
Cánh tay nam tử vươn về phía thiếu niên, hơi dừng lại, nhẹ chậc một tiếng, chậm rãi thu hồi lại, khuất vào trong tay áo.
Sơ Tranh ôm Chung Ly Lạc tới, trực tiếp nhét người cho nam tử.
Tầm Ẩn đột nhiên bị nhét cho một đứa bé, cả người đều cứng lại.
Một lát sau lộ ra nụ cười: “Tiểu yêu, đây là cho ta ăn sao?”
“Ôm chắc, không cho phép ăn.”
Tầm Ẩn: “...”
Tầm Ẩn buông tay, Chung Ly Lạc rớt xuống đất.
Con ngươi Trang Kỷ trừng lớn, vừa muốn bổ nhào qua, liền thấy nam tử đột nhiên ôm đứa bé lên.
Chung Ly Lạc bị thương, lúc này lại bị kinh sợ, trong đôi mắt to màu đen lúng liếng, có nước mắt đảo quanh.
“Tiểu thiếu gia.” Trang Kỷ khập khễnh tiến lên, hắn còn chưa tới gần, ánh mắt Tầm Ẩn đảo qua, Trang Kỷ liền cứng đờ tại chỗ.
Yêu khí trên thân nam tử này cực kỳ nồng đậm.
Đứng ở trước mặt hắn, liền có thể cảm giác được áp lực.
Trên người hắn còn có một cỗ tà khí, không giống như yêu bình thường, đó là một loại tà ác giống như có thể cảm giác được thực chất... Cực kỳ giống những đại yêu quái bị nhốt trong yêu tháp kia.
Sơ Tranh túm lấy cổ tay của một con yêu, trên cổ tay có một hình xăm đồ án.
Sơ Tranh càng nhìn càng thấy quen mắt.
Trong đầu Sơ Tranh lóe lên linh quang, lấy la bàn ra, đồ án ở giữa la bàn, giống hình xăm này như đúc.
“Đó là đồ của Kiêu Nguyệt, sao lại ở trong tay ngươi?”
Thanh âm của Tầm Ẩn vang lên.
“Cái này?” Sơ Tranh đưa la bàn trong tay ra.
Tầm Ẩn nhìn chằm chằm la bàn, yêu khí quanh thân tràn ra, ép tới Trang Kỷ sắp không đứng vững.
“Ta cướp.” Giọng nói kia của Sơ Tranh, phảng phất như đang hỏi “ngươi có ý kiến gì“.
Sơ Tranh đứng dậy, đối đầu với ánh mắt âm u của Tầm Ẩn: “Cho nên Kiêu Nguyệt còn sống.”
Tầm Ẩn còn chưa lên tiếng, Sơ Tranh liền nói tiếp một câu: “Vậy thì tốt quá.”
“Hình xăm này tôi từng nhìn thấy.” Trang Kỷ chống vào kiến trúc bên cạnh: “Lúc ở trang viên Sơn Thủy.”
Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, Trang Kỷ lại không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu gia nhà mình: “Có thể trả lại tiểu thiếu gia cho tôi không?”
Nam nhân kia thật đáng sợ, không biết tiểu thiếu gia ở trong tay hắn, có thể an toàn hay không.
Tầm Ẩn làm bộ muốn buông tay, không có hảo ý cười: “Tiểu gia hỏa này rơi xuống, có thể sẽ mất mạng...”
Trái tim Trang Kỷ nhảy lên đến cuống họng, toàn thân phát lạnh, gấp gáp nói: “Lần trước người tập kích tôi, trên tay cũng có hình xăm đồ án này, tôi nhớ được người kia, tôi từng nhìn thấy hắn ở bên cạnh đại tiểu thư Lý gia. Có thể trả lại tiểu thiếu gia cho tôi không?”
Thanh âm Trang Kỷ phát run.
Sợ Tầm Ẩn không hài lòng một cái, thì tiểu thiếu gia sẽ rơi xuống đất.
Sơ Tranh không mở miệng, Tầm Ẩn cũng không có ý định trả người lại.
Đại tiểu thư Lý gia...
Lý Tiểu Ngư sao?
Nguyên chủ đúng là từng tiếp xúc với Lý Tiểu Ngư, cho nên Tầm Ẩn mới nói trên người cô có khí tức của Kiêu Nguyệt gì đó.
“Vì sao bọn họ lại truy sát ngươi?”
“Không phải truy sát tôi.” Trang Kỷ siết chặt nắm đấm: “Là truy sát tiểu thiếu gia.”
“Vì sao?” Ta không phải hỏi truy sát ngươi.
“Tôi không biết.” Sắc mặt Trang Kỷ tái xanh: “Bọn họ muốn bắt tiểu thiếu gia.”
Ở trang viên Sơn Thủy là lần đầu tiên.
Đây là lần thứ hai.
Trang Kỷ rõ ràng cảm giác được, bọn họ không phải muốn giết tiểu thiếu gia, mà là muốn bắt tiểu thiếu gia.
Sơ Tranh đè cái nghi vấn này xuống: “Nói chuyện yêu tháp.”
“...” Trang Kỷ có chút hối hận vì cầu cứu Sơ Tranh, biết rõ cô không phải yêu tốt gì, nhưng mình thật sự cùng đường mạt lộ, hắn khẽ cắn môi: “Cô hỏi yêu tháp làm gì?”
Yêu tháp...
Tiểu thiếu gia...
Chẳng lẽ những người kia cũng hướng đến yêu tháp?!
Sơ Tranh ngay thẳng mà nói: “Ta muốn quyền quản lý yêu tháp.”
Trang Kỷ sửng sốt một chút.
Giây lát, hắn có chút cổ quái hỏi: “Cô muốn quyền quản lý yêu tháp?”
Sơ Tranh gật đầu.
Đầu óc Trang Kỷ có chút loạn, hắn hít sâu: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi một nơi khác an toàn hơn.”
…
Trang Kỷ dẫn Sơ Tranh về biệt thự của bọn họ, vết thương của Chung Ly Lạc cần phải xử lý, Trang Kỷ muốn ôm người trở về, nhưng Tầm Ẩn ôm không buông tay.
“Trả lại hắn.”
Tầm Ẩn trừng Sơ Tranh một cái, đặt Chung Ly Lạc lên ghế sofa, thân thể lóe lên, xuất hiện ở bên cửa sổ, chống đỡ thân thể, nhảy lên ngồi trên bệ cửa sổ.
Sơ Tranh: “...” Trừng ta làm gì? Đây là bé con nhà người khác, ngươi còn muốn ăn hay sao?!
Trang Kỷ bổ nhào vào trước mặt Chung Ly Lạc: “Tiểu thiếu gia?”
Chung Ly Lạc ý thức mơ hồ: “Đau...”
Trang Kỷ luống cuống tay chân tìm thuốc: “Lập tức liền hết đau, tiểu thiếu gia kiên cường nhất, chịu đựng...”
Hắn vừa trấn an Chung Ly Lạc, vừa xử lý vết thương cho nó, còn vết thương trên người mình, hoàn toàn không quan tâm.
Sơ Tranh tự lực cánh sinh, rót cho mình chén nước, ngồi ở trên ghế sofa nhìn bọn họ.
Chờ Trang Kỷ xử lý tốt vết thương trên người Chung Ly Lạc, hắn mới thở phào, ngồi dưới đất.
Hai tay của hắn chống trán, thanh âm trầm thấp nói: “Chung Ly gia cũng chỉ còn lại có tiểu thiếu gia, nếu như có thể, tôi cũng muốn đưa yêu tháp cho cô, nhưng mà không thể, yêu tháp và tiểu thiếu gia cùng một nhịp thở...”
Năm đó một con đại yêu trong yêu tháp, dùng máu hạ nguyền rủa với Chung Ly gia, từ đó Chung Ly gia liền không thể tách rời được yêu tháp.
Mặc kệ Chung Ly gia sinh mấy đứa con, cuối cùng đều chỉ có một người có thể sống sót.
Huyết mạch của Chung Ly gia càng ngày càng ít, đến bây giờ, toàn bộ Chung Ly gia, cũng chỉ còn lại có một mình Chung Ly Lạc.
“Nếu đã như thế, vì sao còn muốn sinh con, để hậu thế chịu loại tra tấn này sao?”
Trực tiếp đoạn tử tuyệt tôn, là xong hết mọi chuyện rồi.
Trong thanh âm của Trang Kỷ mang theo sự nặng nề: “Người Chung Ly gia chết hết, đó là lúc yêu tháp bị phá vỡ. Chung Ly gia có sứ mệnh, cho dù biết đứa bé sinh ra, sẽ trải qua chuyện như vậy, thì bọn họ cũng phải lưu lại đời sau, đảm bảo yêu tháp sẽ không bị phá vỡ.”
“Sứ mệnh?” Sơ Tranh giọng điệu lương bạc: “Ai cho các ngươi sứ mệnh? Tự mình cho mình sao?”