Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Tiểu thiếu gia, cậu thật sự muốn mở yêu tháp ra lần nữa?” Trang Kỷ lo lắng nhìn nhóc tỳ trước mặt.
Chung Ly Lạc gật đầu: “Chị xinh đẹp còn ở bên trong.”
“Tiểu thiếu gia, bọn họ người tới không tốt.” Trang Kỷ nhắc nhở.
Mặc kệ là nữ sinh kia, hay là đại yêu quái thực lực cường đại kia, Trang Kỷ cũng không có cách nào đối phó.
Trang Kỷ biết mình có chút ích kỷ, nhưng vì tiểu thiếu gia, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
“Kỷ ca ca, chị xinh đẹp đã cứu anh.” Chung Ly Lạc dùng thanh âm non nớt giáo dục Trang Kỷ: “Ba ba dạy chúng ta, không thể vong ân phụ nghĩa, đó là không tốt.”
“Tiểu thiếu gia, tôi biết.” Trang Kỷ rũ mắt xuống: “Nhưng tiểu thiếu gia, trên thế giới này, không có bất kỳ thứ gì, quan trọng hơn cậu trong lòng tôi, mặc kệ là ruồng bỏ thứ gì, điều đầu tiên tôi muốn cam đoan là an toàn của cậu.”
“Kỷ ca ca, chúng ta không thể như thế, chị xinh đẹp bởi vì em nên mới đi vào.”
“Cô ấy không phải vì cậu.” Trang Kỷ sờ đầu nó: “Cô ấy có mục đích khác.”
Có người xa lạ nào sẽ vì người khác mà vào sinh ra tử.
Chỉ là vừa lúc tương quan với lợi ích của người ta mà thôi.
“...” Chung Ly Lạc cái hiểu cái không, có chút xoắn xuýt nhìn Trang Kỷ.
Trang Kỷ ôm Chung Ly Lạc: “Tiểu thiếu gia, tôi đi chuẩn bị cho cậu chút đồ ăn, cậu ăn no mới có sức lực mở yêu tháp ra.”
“Kỷ ca ca, anh tốt nhất.”
…
Trang Kỷ đứng trong phòng bếp, nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu thuần thục xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Rầm rầm ——
Trên lầu phát ra tiếng vật nặng đập xuống đất.
Biểu lộ của Trang Kỷ khẽ biến, không lo nổi đồ ăn trong nồi, chạy vội lên lầu.
“Tiểu thiếu gia!”
“Tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì...”
Chung Ly Lạc bị một người đàn ông bắt lại, người nhỏ nhỏ, bởi vì sợ, mà cắn chặt môi.
Thứ đập xuống đất phát ra âm thanh, là một vật trang trí, hẳn là khi Chung Ly Lạc giãy dụa, đụng phải.
Trừ người đàn ông bắt Chung Ly Lạc, trong phòng còn có mấy người, lúc này đang đứng xung quanh gian phòng.
Có người, cũng có yêu, tổ hợp kỳ quái.
Trang Kỷ nhìn về phía ghế sofa.
Nơi đó có một cô gái ngồi đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy mặt.
Trang Kỷ nhìn thấy trên tay của một người đàn ông trong đó có hình xăm.
Chính là hình xăm lần trước nhìn thấy...
Lại là đám người này.
Chung Ly Lạc bị bắt, Trang Kỷ không dám vọng động, dùng ánh mắt trấn an nhóc tỳ, ráng chống đỡ trấn định hỏi: “Các người muốn làm gì?”
“Mời anh bạn nhỏ này giúp một chút.” Người nói chuyện chính là cô gái ngồi trên ghế sofa.
Trang Kỷ cảm thấy thanh âm kia có mấy phần quen tai.
Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là từng nghe qua ở đâu...
Tuyệt đối không phải Lý Tiểu Ngư.
“Giúp cái gì?” Trang Kỷ hỏi: “Tiểu thiếu gia vẫn là đứa bé, cậu ấy có thể giúp các người cái gì?”
“Tuy tuổi tác của anh bạn này hơi nhỏ, nhưng mà... đã đủ để thay ta mở ra yêu tháp.” Thanh âm của cô gái rất nhẹ nhàng, giống như đang cùng hắn nói chuyện phiếm.
Đáy lòng Trang Kỷ chìm xuống.
Quả nhiên là đến vì yêu tháp.
Trong lòng bàn tay Trang Kỷ đổ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu cực nhanh suy nghĩ, phương án làm sao để hoàn hảo không chút tổn hại cứu Chung Ly Lạc, và có thể dẫn nó rời khỏi chỗ này.
Hắn đáp lời cô gái, kéo dài thời gian: “Lúc chú Chung Ly qua đời, tiểu thiếu gia chưa hiểu gì cả, làm thế nào để mở ra yêu tháp, cậu ấy cũng không biết...”
Cô gái giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra, lắc lắc trong không khí.
“Trước đó các ngươi đã mở ra một lần, gạt người không phải đứa bé ngoan.”
Sau sống lưng Trang Kỷ dâng lên một trận hàn ý.
Cô ta lại biết bọn họ đã từng mở yêu tháp một lần.
Trang Kỷ vừa nói chuyện với cô gái, vừa di chuyển về phía Chung Ly Lạc.
Nhưng còn chưa tới gần, liền bị người phát hiện ra ý đồ của hắn, một quyền vung tới, Trang Kỷ thấy thế, đành phải động thủ.
Đối phương nhiều người như vậy, Trang Kỷ là một tên nhóc choai choai, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Trang Kỷ bị người ép ngồi trên mặt đất.
“Anh bạn nhỏ, có chuyện thì đàng hoàng mà nói, động thủ với khách nhân, là rất không lễ phép. Ngươi yên tâm, tiểu thiếu gia nhà ngươi là chủ nhân của yêu tháp, ta sẽ không tổn thương nó...”
Đầu Trang Kỷ bị đè xuống đất, hắn có chút gian nan nhìn về phía ghế sofa.
Cô gái kia chậm rãi đứng dậy, xoay đầu lại.
Trang Kỷ hơi trừng lớn mắt: “Là cô...”
…
Giữa yêu tháp có ánh sáng xuất hiện.
Ánh sáng không ngừng mở rộng, so với lần trước khi Tầm Ẩn xuất hiện, phải lớn hơn nhiều.
Trong ánh sáng mơ hồ có bóng người đông đảo.
Không chỉ có một người.
Có người trực tiếp nhảy ra khỏi ánh sáng, rồi ngay lập tức dò xét bốn phía.
Trong yêu tháp cực kỳ yên tĩnh, yêu vốn nên bay loạn trên không trung, lúc này một con cũng không nhìn thấy.
Ánh sáng không tản ra, người ở bên trong không ngừng đi tới.
Những người này rõ ràng chưa từng tới yêu tháp, không biết tình huống như thế nào, lúc này thấy yêu tháp yên tĩnh như vậy, cũng chỉ cảnh giác nhìn bốn phía, chờ người cuối cùng trong ánh sáng ra.
Người ra cuối cùng chính là một cô gái.
Đó là một cô gái có khuôn mặt rất dịu dàng, dung mạo giống Lý Tiểu Ngư đến mấy phần, đây không phải ai khác, chính là nhị tiểu thư Lý gia.
“Tiểu thư, sao chỗ này lại như vậy? Một con yêu cũng không nhìn thấy.”
“Nơi này là yêu tháp sao? Hai thằng ranh con kia sẽ không đưa chúng ta đến nơi khác chứ?”
Lý nhị tiểu thư nhẹ cau mày liễu, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Yêu tháp không nên yên tĩnh như vậy.
Yêu đâu?
Sao đến một con cũng không có?
“Đi lên xem một chút.”
Đây là tầng dưới cùng, không có cũng không kỳ quái, có lẽ đều bị nhốt ở phía trên.
“Dạ.”
Bọn họ tìm được con đường đi lên, từ bên kia đi lên.
Nhưng tầng thứ hai cũng không nhìn thấy yêu.
Những nhà giam nhốt yêu ở tầng hai, có một số phòng mở cửa, một số phòng đóng chặt, điểm giống nhau duy nhất, chính là bên trong đều không có yêu.
Tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm...
Đều không có.
Một con yêu cũng không có.
Giống như nơi bọn họ vào không phải yêu tháp.
“Tiểu thư, nơi này có chút kỳ quái.”
“Chúng ta đi nhiều tầng như vậy rồi, sao đến một con yêu cũng không gặp?”
“Đây là yêu tháp, không phải nghe đồn trong yêu tháp giam giữ rất nhiều yêu sao?”
“Đúng thế, sao đến một con cũng không có.”
“Không phải là thời gian quá dài, đều chết hết chứ?”
“Không thể nào...”
Bọn họ dừng lại ở tầng thứ năm, không muốn tiếp tục đi lên nữa, mồm năm miệng mười thảo luận.
Cảm giác mà nơi này đem đến cho bọn họ không tốt lắm, luôn cảm thấy âm trầm...
“Tiếp tục.” Lý nhị tiểu thư mặt không đổi sắc.
“...”
Đám người nhìn nhau vài lần, chỉ có thể tiếp tục đi lên trên.
Tầng thứ sáu cũng không có yêu.
Tầng thứ bảy không có.
Tầng thứ tám...
Lý nhị tiểu thư ném những người trù trừ không dám đi lên ra, dẫn đầu đi lên.
Lý nhị tiểu thư đạp lên tầng thứ tám, một cỗ cảm giác rợn cả tóc gáy bao phủ toàn thân, giống như đột nhiên bước vào lãnh địa của một con đại yêu, khiến cho ả có một loại xúc động muốn lùi bước.
“Kiêu Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Lý nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn lại.
Thân y phục hoa lệ đến cực điểm kia, xâm nhập vào tầm mắt.
Nam tử đứng ở trong hành lang.
Lý nhị tiểu thư giống như trông thấy thời gian biến hóa, nhưng người kia vẫn không biến hóa chút nào.
Vẫn hoàn mỹ như vậy.
“Tầm Ẩn...” Ả lẩm bẩm một tiếng, đáy mắt có chút mê luyến: “Ngươi ra ngoài...”
Thanh âm kia giống như cảm thán, lại như vui vẻ rối rắm.
“Ta cho rằng ngươi đã sớm biết.” Nam tử nhếch miệng cười ác ý: “Ta sẽ đến tìm ngươi tính sổ.”