Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 741: Chương 741: Yêu tinh quốc dân (34)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người trong liên minh Liệp Yêu Sư mở cuộc họp khẩn cấp.

“Đây chính là con đại yêu lần trước.” Có người nói: “Hắn thế mà lại trở thành minh tinh, quá rêu rao! Quá không để chúng ta vào mắt!!”

“Chúng ta từng phái người đi thử sâu cạn, đại yêu này... Khó đối phó.”

“Cái gì mà khó đối phó, căn bản không đối phó được.” Có người cười nhạo.

Người bọn họ phái đi, ngay cả thân người ta cũng chưa đến gần được.

Phó chủ tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không tham dự cuộc thảo luận của những người này.

Chủ tịch thì trầm mặt, chờ những người này nói xong, mới đập bàn.

Phòng họp yên tĩnh lại: “Tống Thanh, cậu thấy thế nào?”

Phó chủ tịch bị điểm tên, ngẩng đầu, đẩy mắt kính trên sống mũi: “Trước mắt cứ quan sát đã, đại yêu này cũng không có ý tứ tổn thương người, hắn vừa tỉnh lại, đối với thế giới này rất lạ lẫm, tôi cảm thấy không nên lập tức động thủ.”

Chủ yếu là đánh không lại.

Tống Thanh từng tận mắt nhìn thấy, con đại yêu này, ở chung một chỗ với Sơ Tranh.

“Vậy cứ để mặc hắn như thế sao?” Người bên cạnh phản bác: “Nếu hắn muốn giết người, chúng ta căn bản không phát hiện được.”

“Vậy anh cảm thấy, anh đi đánh với hắn, có thể đánh thắng?” Ánh mắt Tống Thanh sắc bén, giống như người vừa chủ trương dĩ hòa vi quý không phải hắn.

“...”

Con yêu kia, bọn họ đều đi từng vây xem —— đương nhiên là vụng trộm.

Cách thật xa cũng cảm thấy không thở nổi.

Đó căn bản không phải yêu bọn họ có thể đối phó được.

Hơn nữa hắn còn không hề che giấu, chỉ với cái thực lực này, làm gì còn cần...

“Làm theo lời phó chủ tịch nói đi, phái người đi đàm phán trước.” Chủ tịch vỗ bàn: “Không nên chọc giận hắn.”

Nếu như yêu này thật sự không có ác ý, người ta chỉ muốn làm minh tinh, bọn họ cứ như vậy đánh tới, thì không phải tự chuốc lấy cực khổ sao?

Chuyện này, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn rơi vào trên đầu Tống Thanh.

Tống Thanh không dám đi tìm Tầm Ẩn.

Mà là trằn trọc tìm tới Sơ Tranh.

Khi tìm tới Sơ Tranh, cô đang ở trên chợ đen cạnh tranh một viên nội đan với người ta.

Tống Thanh nghe người đấu giá hô giá một lần cao hơn một lần, trái tim đều đang run rẩy.

Đây mẹ nó là tiền sao?

Là nước thì có!!

Nhưng mà, cô như thế mà còn cần nội đan sao?

Cuối cùng Sơ Tranh cầm nội đan ra, Tống Thanh lập tức tiến lên: “Sơ Tranh tiểu thư.”

Sơ Tranh nhìn hai bên một chút: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”

Lúc Sơ Tranh tiến vào đã dùng yêu khí che đậy dung mạo.

Tống Thanh mặt thành thật: “Tôi đi theo ngài đến.”

Sơ Tranh: “...”

Rốt cuộc ngươi cách bao xa mà ta không phát hiện ra ngươi, mấu chốt là còn không mất dấu, nhân tài nha!

Người trong liên minh Liệp Yêu Sư, thường xuyên theo dõi yêu.

Cho nên kỹ thuật theo dõi rất lợi hại.

“Tìm ta làm gì?”

“... Ách, là thế này.” Tống Thanh nói: “Vị đại yêu tên là Tầm Ẩn kia, có quan hệ với ngài đúng không?”

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.

Tống Thanh bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái, kiên trì tiếp tục nói: “Tôi muốn nói chuyện với ngài về hắn.”

Sơ Tranh có một loại cảm giác như tên trẻ trâu nhà mình phạm sai lầm ở bên ngoài, rồi người ta tìm tới cửa cáo trạng vậy.

Tống Thanh chủ yếu là nói với Sơ Tranh về chuyện Tầm Ẩn.

Muốn hỏi xem vị đại yêu này có ý tứ gì.

Đám người bọn họ, nhìn một con đại yêu rêu rao trên TV, thật sự sẽ bị hù đến cơ tim tắc nghẽn.

“Liệp Yêu Sư các ngươi...” Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người hắn một vòng, Tống Thanh theo bản năng đứng thẳng người, tựa như binh sĩ chờ đợi thủ trưởng kiểm duyệt. Sơ Tranh tiếp tục nói: “Không phải thường trực tiếp giết sao? Sao bây giờ lại đi con đường hòa bình này?”

Trước kia trông thấy chỗ nào có yêu, trước giết chết rồi nói.

Tống Thanh lau mồ hôi.

Con đại yêu kia vừa nhìn đã biết lai lịch không nhỏ.

Bọn họ muốn giết cũng phải đánh được đã!

Mặt mũi Tống Thanh tràn đầy xấu hổ: “Sơ Tranh tiểu thư, chắc là ngài có chút hiểu lầm với chúng tôi rồi. Đương nhiên tôi cũng không phủ nhận, quả thật có tình huống như vậy, nhưng ngài yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ ước thúc thành viên trong liên minh, tận lực phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh.”

Tống Thanh xác thực cảm thấy cách làm của liên minh có chút thiếu sót.

Nhưng đây đều là bởi vì những quyền quý có tiền có thế kia nhúng tay vào, mới dẫn đến liên minh lâm vào tình huống như hiện tại.

Đáy lòng Tống Thanh âm thầm hạ quyết tâm phải điều chỉnh những hành vi rối loạn này.

Nhưng trong thời gian ngắn, khẳng định là không có hiệu quả, chỉ có thể vẽ cái bánh cho Sơ Tranh trước đã.

“Đừng trêu chọc hắn, ta sẽ quản tốt hắn.” Sơ Tranh cũng vẽ một cái bánh cho Tống Thanh.

“...”



Tầm Ẩn quay phim chỉ vì thấy thú vị, căn bản không phải vì nổi tiếng.

Cho nên hắn quay phim chính là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Sơ Tranh cũng tùy theo hắn, đoàn làm phim bên kia có ý kiến liền đập tiền.

Người ta nguyện ý lấy tiền đền bù, đoàn làm phim cũng không tiện nói gì.

Nhưng Tầm Ẩn yêu thích không hề dài lâu, hắn liếc tới một cái hoạt động khác.

“Tiểu yêu, em cảm thấy anh chơi game thế nào?” Tầm Ẩn nằm trên ghế sofa, chân gác lên đùi Sơ Tranh.

Một tay Sơ Tranh đặt trên đùi hắn, một tay cầm sách, nghe vậy thoáng ngước mắt: “Cũng tốt.”

Tầm Ẩn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Sơ Tranh, đưa điện thoại cho cô nhìn: “Anh đi lấy chức quán quân về cho em, được không?”

Sơ Tranh quét mắt nhìn điện thoại một vòng —— Cuộc thi đấu thể thao điện tử XX.

Sơ Tranh: “...”

“Đây là thi đấu thể thao điện tử.” Sơ Tranh nhắc nhở hắn.

Tầm Ẩn biết chữ: “Ừ, thế nào?”

“Cần tổ đội, một mình anh đi lên làm gì? Làm nền?”

Tầm Ẩn: “...”

Tầm Ẩn chơi game thích độc lai độc vãng, cho nên hắn chỉ chơi đa phần là các game không cần tổ đội cũng có thể chơi, nếu như nhất định phải tổ đội, hắn cũng đơn độc hành động, hoàn toàn không nghe người ta chỉ huy.

Tầm Ẩn nâng điện thoại di động: “Anh thích.”

Thiên ngôn vạn ngữ không bằng hai chữ ‘anh thích’.

“Thật sự muốn đi?”

“Ừ.”

“Hôn em.”

Tầm Ẩn ném điện thoại đi, đè Sơ Tranh lên trên ghế sofa: “Tiểu yêu, hôn em làm sao đủ...”

Tầm Ẩn tinh lực tràn đầy, Sơ Tranh cảm thấy, rất cần thiết phải đưa hắn đến nơi khác để tiêu hao một chút tinh lực.

“Tiểu yêu nhìn anh.” Tầm Ẩn thấy Sơ Tranh thất thần, bất mãn quay mặt cô lại: “Gọi tên anh.”

“Tầm Ẩn.”

Thanh âm Tầm Ẩn khàn khàn, tốc độ hơi tăng lên: “Gọi thêm lần nữa...”

“Tầm Ẩn.”

Thanh âm Sơ Tranh hơi khàn, mang theo vài phần trầm thấp, không giống loại thanh âm kiều mị êm tai của mấy cô gái trên TV, nhưng Tầm Ẩn cảm thấy rất êm tai.

Tiếng thở dốc của Tầm Ẩn dần dần nặng, cuối cùng đè trên người Sơ Tranh.

Sơ Tranh đã sớm không muốn động, mặc cho hắn đè ép mình, tay xuyên qua bên hông hắn, ôm lấy hắn.

“Tiểu yêu...”

“Ừ.”

“Em rất thơm.” Tầm Ẩn như có như không hôn cổ Sơ Tranh: “Muốn ăn em.”

“...” Sơ Tranh kéo ra một chút khoảng cách, cẩn thận nói: “Sáng mai em đi báo danh cho anh.”

Sơ Tranh nói được thì làm được, ngày hôm sau liền ghi danh cho hắn, còn trong thời gian cực ngắn gây dựng một nhánh đội ngũ.

Nghe nói nhiệm vụ của bọn họ, chỉ là đi theo chơi, có người vui có người sầu.

Đương nhiên tiền cho rất nhiều, cũng không có ai buồn nữa.

Cả ngày bồi Tầm Ẩn chơi game.

Thế là người trong giới giải trí phát hiện, mỹ nam tử cổ trang ‘sống ở trong poster’ mà bọn họ vừa làm fan, đột nhiên không có tin tức.

Sống ở trong poster là bởi vì hắn vẫn luôn mặc một bộ quần áo.

Dáng dấp lại rất đẹp.

Cho nên mọi người đặt cho hắn một cái danh hiệu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.