Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Zombie đột nhiên rút lui rất có sách lược, đám người này chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, chỉ cảm thấy quỷ dị.
Xung quanh yên tĩnh lại, bọn họ cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
“Đội trưởng Hạ, những Zombie này làm sao vậy?”
Người đàn ông được gọi là đội trưởng Hạ mặc đồ rằn ri, mặc dù ở trong một mảnh hỗn độn, nhưng quần áo trên người vẫn mặc rất hợp quy tắc, tản ra khí chất đặc thù.
Hạ Lập nhìn phương hướng Zombie rút lui, nhíu mày lại, hắn ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Những Zombie đó quá kì quái.
“Chú ý cảnh giới, kiểm tra những người sống sót trước đi.”
“... Vâng.”
-
Sơ Tranh đứng ở chỗ cửa sổ quan sát, Kim Linh được người ta đỡ dậy, chuyển đến bên một chiếc xe, không biết cô ta nói gì với người dìu mình, người kia bỗng nhiên nhìn qua phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh không né tránh, mặc cho đối phương quan sát.
Người đàn ông kia chỉ nhìn một lát, rất nhanh dời mắt, hắn ta phái người tới gọi Sơ Tranh xuống.
Sơ Tranh từ chối nhã nhặn.
Đối phương ngược lại không tiếp tục phái người tới nữa, thu thập chiến trường, sau đó lái đi sang một bên khác, cuối cùng dừng lại ở một bên làng du lịch nghỉ ngơi.
“Đại lão, những người này hình như là người của chính phủ...”
Người đi rồi, mấy con rùa đen rút đầu Chi Khai mới dám ngoi đầu lên.
“Cho nên?”
“...”
Gặp phải người của chính phủ, chẳng lẽ không nên kích động sao?
Sơ Tranh nói tiếp: “Nếu mấy người muốn đi theo đám bọn họ thì có thể đi.”
“Không... Không. Chúng tôi đi theo ngài rất tốt.” Chi Khai lập tức biểu thị lòng trung thành.
Sơ Tranh quay người trở lại bên trong, ngồi trở lại trên ghế sofa, Bắc Trì tiến đến trước mặt cô ngửi ngửi.
Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn đẩy ra: “Đừng quậy.”
Bắc Trì “he he” một tiếng, quay đầu nằm xuống một bên khác.
Bọn người Chi Khai nhìn đại lão và bé thú cưng của cô giao lưu, cũng không dám thở mạnh.
Hôm sau.
Mới sáng sớm đám người kia đã xuất phát, sắc trời sáng rõ, mọi người thấy rõ ràng vũ khí những người này mang.
Trừ vũ khí hạng nặng cỡ lớn, còn có rất nhiều trang bị khác.
Những trang bị này nhìn rất mới, nhìn giống như mới lấy ra từ chỗ nào đó.
Triệu Anh Tuấn suy nghĩ một hồi: “Nghe nói gần đây có một căn cứ quân sự, không biết có phải là lấy được từ đó không.”
“Nếu chúng ta cũng có những vũ khí này thì tốt rồi.”
“Lấy làm gì?” Sơ Tranh không hiểu thấu: “Đánh người sao?”
Triệu Anh Tuấn nghẹn một hơi.
Hình như đúng thế nhỉ.
Chỉ cần họ không tìm đường chết, bây giơ Zombie lại không công kích họ.
Vậy thật sự chỉ có thể... Đánh người.
Sơ Tranh rời đi trễ một bước, không lựa chọn con đường giống đám người kia, dù sao đằng sau cô còn mang theo cả đội ngũ, đụng vào thì tổn thất rất nghiêm trọng.
Nhưng cô không gây chuyện, thì vẫn sẽ có người tới gây chuyện với cô.
Ước chừng hơn nửa tháng sau, Sơ Tranh đụng vào một đám người, lúc đầu tưởng là ngẫu nhiên gặp phải, ai biết đám người này đang đặc biệt đợi cô.
“Lão đại, chính là cô ta.”
Ánh mắt đối phương làm càn dò xét Sơ Tranh, trong tay còn cầm một tờ giấy, thỉnh thoảng nhìn giấy, dường như đang so sánh.
Lão đại ném giấy cho tiểu đệ đằng sau, hất cằm hỏi: “Cô là Kế Sơ Tranh?”
Sơ Tranh mặt không biểu cảm: “Ông là ai?”
Lão đại: “Ha ha, tôi là ai cô không cần biết, nghe nói trong tay cô có không ít vật tư, còn có nước?”
“...” Con chó điên nào truyền loạn lời đồn? “Ông nghe ai nói?”
Lão đại cười xùy một tiếng, không trả lời câu hỏi của cô: “Nếu cô thức thời thì giao đồ ra đây, anh em chúng tôi cũng không làm khó cô, dù sao bây giờ kiếm ăn cũng không dễ dàng.”
Bây giờ vật tư và nguồn nước rất thiếu thốn, những chuyện như chặn đường cướp bóc quá là bình thường luôn.
Đám người này cũng không thấy có gánh nặng gì trong lòng.
Sơ Tranh: “Tôi hỏi ông, nghe ai nói?”
Lão Đại: “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Sơ Tranh: “Rất quan trọng.”
Lão đại trầm mặc một chút, dựa trên tinh thần chết cũng phải cho đối phương chết thật rõ ràng, nói: “Trên đường nghe một người phụ nữ nói.”
“Tên gì?”
“Sao tôi biết được.”
“Ngay cả đối phương tên gì ông cũng không biết, cũng không hiểu rõ đối phương là ai, sao ông biết được đối phương không phải muốn ông đi tìm chết, trí thông minh của ông là số âm à?”
Lão đại: “...” Cô mắng ai đây!
Đáy lòng lão đại có chút luống cuống.
Rất nhanh lại trấn định lại, cười lạnh một tiếng: “Tôi và cô ta không oán không thù, cô ta cần gì phải làm vậy? Cô bớt nói nhảm đi, mau giao đồ ra đây!”
“Nói không chừng là nhìn ông không vừa mắt.” Sơ Tranh bắt đầu nói mò.
Bị người ta tùy tiện lừa gạt rồi vội chạy đến chặn cô, trí thông minh quên nạp tiền à!
“...”
“Lão đại, cô ta đang lừa gạt chúng ta đấy.” Phía sau có tiểu đệ tiến lên nói: “Chúng ta trực tiếp động thủ đi, nói lời vô dụng với cô ta làm gì!”
Lão đại cảm thấy tiểu đệ nhà mình nói rất có lý.
“Được, đã cho cô cơ hội mà cô không cần, vậy cũng đừng trách chúng tôi. Lên cho tao!”
Trang bị của đám người này cũng không tệ lắm, lão đại ra lệnh một tiếng, tiểu đệ đằng sau lập tức rút súng...
Đáng tiếc còn chưa kịp nổ súng, bên phía Sơ Tranh đã có vô số Zombie chạy ra.
Ngay từ đầu chỉ lẻ tẻ mấy con, sau đó càng ngày càng nhiều.
“...”
Lão đại sợ đến mức đổi sắc mặt, làm gì còn nhớ vật tư gì nữa.
“Lên xe, lên xe, mau lên xe!”
Lão đại quay người chạy lên xe, vừa chạy vừa hô to.
Nhưng phía trước cũng có Zombie xuất hiện, Zombie vây thành hình tròn, bao vây bọn họ lại đây.
Có người muốn nổ súng, lại bị lão đại ngăn lại.
Lão đại nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, cô gái khoanh tay trước ngực đứng ở bên đó, Zombie dừng xung quanh cô, căn bản không có ý muốn công kích cô.
Hình ảnh này quỷ dị không nói lên lời...
Những Zombie này làm sao thế? Sao lại cảm thấy...
“Đây là thứ các người muốn?” Ngữ điệu của cô gái lạnh không nói ra được: “Chạy cái gì, không phải muốn cướp à?”
“...”
Thứ bọn họ muốn chính là đồ ăn, nước, không phải Zombie!
Quả nhiên người phụ nữ kia cố ý lừa bọn họ...
Lão đại tin, là bởi vì tin tức này là gã nghe lén được, chứ không phải có người túm gã lại nói.
Nếu như quả thật có người nói với gã như thế, gã ngược lại sẽ không tin đâu.
“Bây giờ có thể nói cho tôi biết ông lấy được tin tức từ đâu không?” Sơ Tranh hù dọa người hoàn mỹ, lại lễ phép hỏi.
“...”
Nhiều Zombie bao vây như vậy, lão đại nào dám có tâm tư gì khác.
Thứ trong tay bọn họ, căn bản không đủ để đối phó với nhiều Zombie như vậy.
“Tôi không biết cô ta... Tôi chỉ gặp phải trên đường, cô ta đi cùng người của chính phủ, tôi chỉ nghe thấy... Nghe thấy cô ta nói với người khác...”
Lão Đại cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, dù sao gã cũng không biết Sơ Tranh đi con đường nào, gã chỉ có thể tùy tiện chọn một con đường rồi chờ, không nghĩ tới thật đúng là chờ được...
Lão Đại cảm thấy đây là vận khí gã quá kém.
Nếu như biết đối phương xương cứng như thế, đánh chết gã cũng không dám tới.
Đây chính là Zombie!
Một người sao có thể làm cho Zombie nghe lời chứ!
Cô còn là người không?
Lão Đại không dám giấu diếm, huyên thuyên mô tả lại hình dáng người gã gặp phải một lần, Sơ Tranh càng nghe càng thấy giống con chó điên Kim Linh kia.
Đều đã như thế, vẫn không quên làm mình ngột ngạt, cũng rất chuyên nghiệp nha.
Sơ Tranh cảm thấy nên phát cờ thưởng cho vị này.
“Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, bạn bè, giúp một chút.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc đập mấy cục vàng xuống trước mặt lão đại.
Lão đại: “...”
Ngài có lời gì thì cứ nói, lấy thứ đồ chơi này làm gì hả!
Vàng thỏi bây giờ đến đổi cái bánh mì cũng đổi không nổi đấy được không?!