Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nằm trong ghế, nơi xa là đội ngũ của Hạ Lập, bên kia lóe lên không ít ánh sáng, giống như ngọn lửa nhỏ lóe sáng trong bóng tối.
Sơ Tranh bỏ bánh quy vào trong miệng, cô bỏ một cái, Bắc Trì bên cạnh lại gần, cưỡng ép ngậm đi từ miệng cô.
Sơ Tranh: “???”
Sơ Tranh đưa bánh quy cho hắn ăn, Bắc Trì lại rất phản nghịch không chịu ăn.
Mi lại có bệnh gì à?
Ta ăn tương đối thơm sao?
Sơ Tranh xoay người, đưa lưng về phía Bắc Trì.
Bắc Trì từ từ chạy tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
“!!!”
Sơ Tranh cầm một miếng bánh quy nhỏ, thử bỏ vào trong miệng, quả nhiên cô còn chưa kịp cắn một miếng, Bắc Trì đã lại gần, ngậm bánh từ chỗ cô đi, răng rắc răng rắc nhai hai lần, nuốt xuống.
“...”
Thật sự có bệnh.
Sơ Tranh cầm bánh quy, leo lên trần xe.
Bắc Trì không thể đi lên, chỉ có thể đi vòng quanh xe dã ngoại, thỉnh thoảng “he he” hai tiếng.
Sơ Tranh nằm trên trần xe, thoải mái ăn xong bánh quy, lúc này mới thò đầu ra nhìn hắn.
Kết quả nhìn một vòng mà không nhìn thấy người.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi ngưng lại, con hàng này sẽ không chạy chứ?
Cô vội vàng nhảy xuống xe, vừa xuống thì đã bị người nhào vào lòng.
Phía sau lưng Sơ Tranh đụng vào xe, thân thể Bắc Trì đè tới, đôi môi mang theo chút mùi hương của bánh quy sữa đè lên.
Sơ Tranh rất tuyệt vọng.
Cô thật sự không muốn làm đồ ăn!
Sơ Tranh cảm thấy mình nên dạy hắn chút.
“Nhẹ chút.” Bắc Trì cắn hơi dùng sức, Sơ Tranh tức giận cảnh cáo hắn.
Cắn rách da thì mi chết chắc!
“Ừm...” Bắc Trì mơ hồ lên tiếng.
Lúc đầu Sơ Tranh không chú ý, sau đó cảm thấy không thích hợp, vừa rồi hình như hắn không dùng kiểu âm thanh như “he”?
“Bắc Trì?”
“Ừm?” Bắc Trì dừng lại, nghi hoặc nhìn cô.
Sơ Tranh híp mắt: “Anh biết nói những từ khác rồi à?”
“...”
Nghe không hiểu cô đang nói gì.
Bắc Trì nghe không hiểu thì lại tiếp tục chuyện của mình, nhưng bị Sơ Tranh ngăn cản.
Bắc Trì bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
Nhưng Sơ Tranh không quan tâm những chuyện đó, khăng khăng bắt Bắc Trì nói lại âm tiết vừa rồi, cô mới tiếp tục để hắn hôn... Cắn.
Đồ ăn cũng phải có yêu cầu!
Bắc Trì không hiểu, chỉ có thể “he he” biểu thị sự bất mãn của mình.
“Không học được thì sau này không thể cắn tôi nữa.” Sơ Tranh càng dữ hơn.
“...”
Trong con ngươi tối tăm mờ mịt của Bắc Trì phản chiếu người trước mặt, giống như Sơ Tranh là một phụ huynh nghiêm khắc, mà hắn chính là học sinh đáng thương vậy.
Bởi vì không làm được bài tập, nên bị phạt không được ăn cơm.
“He...”
Bắc Trì thử phát ra âm thanh.
“Không đúng.”
“He...”
“Không đúng.”
Bắc Trì không vui, sao lại không đúng rồi?
Bắc Trì không chơi với Sơ Tranh nữa, từ từ chạy đến phía sau cùng của xe, nhét mình vào trong khe nhỏ hẹp.
Sơ Tranh: “...”
Con trai thật khó chăm.
Dù sao cũng là Zombie, từ từ sẽ đến, không nóng nảy...
Sơ Tranh an ủi mình một phen, ôm người ra, ấn ở trong ghế bên cạnh hôn một hồi lâu.
Bắc Trì có chút kháng cự, hắn không thích thế này...
Nhưng Sơ Tranh đè tay chân hắn đến sít sao, Bắc Trì căn bản không thoát ra được.
Sơ Tranh đã quen, hắn giãy dụa một hồi rồi sẽ yên tĩnh lại, mặc cho cô hành động.
Cũng không thể để hắn xem mình như đồ ăn, mà ta không thu được chút lãi nào đúng không?
Sơ Tranh cảm thấy mình không lương thiện như vậy.
“Tôi muốn có được anh.” Sơ Tranh thở ra một ngụm, ghé vào tai hắn thấp giọng nói.
Bắc Trì nghiêng đầu, không hiểu có được là gì.
Cuối cùng Sơ Tranh chỉ thở dài, sờ sờ đầu hắn.
Zombie nhỏ đầy trong đầu đều là ăn, gì cũng không hiểu.
Sơ Tranh cảm thấy mình thật khổ.
Thẻ người tốt của mình cũng không thể làm chút chuyện không thể miêu tả.
Cơn giận của Bắc Trì không kéo dài lâu, ban đêm Sơ Tranh nằm nghỉ ngơi, Bắc Trì thở hổn hển leo vào chỗ Sơ Tranh, nhét mình vào trong ngực cô, ôm cô giống như bạch tuộc.
Sơ Tranh buồn cười sờ sờ đầu hắn.
-
“Bọn Chi Khai vẫn chưa về à?”
Sơ Tranh mở cửa xe xuống dưới, Bắc Trì cúi thấp đầu đi theo phía sau cô.
“Vẫn chưa...” Sắc mặt Tiểu Ngư không tốt lắm: “Họ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiểu Ngư lo lắng, một đêm không ngủ, bây giờ dưới mắt một mảnh xanh đen.
Hôm qua Sơ Tranh đã cho Zombie vào thành, nhưng đến bây giờ cũng không thấy trở về, không biết là không tìm được người, hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Ngay khi Sơ Tranh dự định vào thành tìm người, có Zombie hấp tấp trở về.
Trong túi Zombie có tờ giấy mà bọn Chi Khai viết.
Bọn Chi Khai bị nhốt rồi, bên kia toàn là Zombie.
Sơ Tranh: “...”
Cho nên ý là muốn ta đến cứu người?
【 Người tốt một đời bình an. 】
“...”
Sơ Tranh hít sâu một hơi, cố gắng làm người tốt, ngày hôm nay cũng phải cố gắng đó!
-
Hướng đông nam của thành phố.
Bọn người Chi Khai bị nhốt trong phòng hầm, trừ bọn họ ra còn có Hạ Lập, và một đám người nhìn vô cùng bẩn, không biết đã sinh sống dưới đất bao lâu.
Bên ngoài toàn là Zombie, bọn họ căn bản không dám đi ra ngoài.
“Cô ấy có thấy được không?” Người bên cạnh Hạ Lập hỏi Chi Khai.
Chi Khai dùng một que sắt tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, nghe vậy nhìn đối phương một chút: “Không biết.”
Những Zombie đó rời khỏi phạm vi của Sơ Tranh là rất dễ dàng phản nghịch.
Có con nói không chừng còn trực tiếp không trở về cơ.
Cho nên mỗi lần Sơ Tranh sai Zombie làm việc, đều phải phái rất nhiều, luôn có một con có thể thành công.
Nhưng Chi Khai chỉ gặp phải có một con, anh ta chỉ có thể cầu nguyện con Zombie kia đừng phản nghịch như vậy, ngoan ngoãn mang tin tức về.
“...”
Hạ Lập cũng không quá trông cậy vào chuyện Sơ Tranh có thể đến, chờ bên ngoài yên tĩnh một chút, hắn ta bắt đầu thương lượng đối sách với người khác.
“Chúng tôi đi dẫn Zombie ra, đến lúc đó mọi người thừa cơ chạy.” Bên phía Hạ Lập thương lượng xong, thông báo với mọi người: “Xe ở ngay trên đường bên cạnh, bọn Chi Khai biết, mọi người lái xe đi.”
“Đội trưởng, không được, quá nguy hiểm!” Có người không đồng ý.
“Bên ngoài nhiều Zombie như vậy, dẫn ra bằng cách nào được? Đội trưởng, anh đang đi chịu chết đấy, tôi cũng không đồng ý.”
“Muốn đi cũng là tôi đi, đội trưởng anh không thể đi!”
Người của Hạ Lập anh một lời tôi một câu, đều không đồng ý để Hạ Lập đi.
Hạ Lập trầm mặt: “Đây là mệnh lệnh!”
Lời này vừa nói ra, đội ngũ đột nhiên yên tĩnh lại.
“Đội trưởng, tôi xin gia nhập, xin hãy phê chuẩn.”
“Tôi cũng xin gia nhập, xin đội trưởng phê chuẩn.”
Hạ Lập nói: “Đội ngũ còn cần các cậu bảo vệ, không cần dùng đến nhiều người như vậy. Các cậu bảo vệ mọi người cho tốt, chính là hoàn thành nhiệm vụ, hiểu chưa?”
Chi Khai nhìn cảnh tượng cảm động bên kia, nhỏ giọng nói chuyện với Triệu Anh Tuấn và A Dật: “Có phải chúng ta hơi máu lạnh không?”
Triệu Anh Tuấn thì thực tế hơn nhiều: “Anh, em cảm thấy chúng ta nghĩ xem làm sao để sống sót mới tương đối quan trọng.”
A Dật đồng ý với Triệu Anh Tuấn.
Chi Khai trầm mặc, gật gật đầu: “Có đạo lý.”
Hạ Lập mang người ra ngoài dẫn Zombie ra, những người còn lại thừa cơ chạy.
Nhưng Zombie rất nhiều, bọn họ vẫn bị phát hiện, đám Zombie ngao ngao đuổi theo.
Chi Khai vẫn không cảm thấy Zombie này có gì đáng yêu, thật đáng sợ a a a a a a!!!
“Anh Khai bên này!” A Dật chạy ở phía trước quay về.
“Xe ở bên kia!” Chi Khai chỉ vào một bên khác.
“Không được, bên kia có Zombie!”
“!!!”