Edit by Shmily
#Do not reup#
- ----------------------------
Lê Hi một đêm không ngủ, chỉ hơi chợp mắt một lát dưỡng thần.
Chờ Vân Phiếm Phiếm tỉnh ngủ, vừa mới động, Lê Hi bên cạnh đã mở mắt.
Cô thấy rất rõ vẻ ủ rũ trên mặt hắn.
Lập tức liền hiểu ra, Lê Hi không hề ngủ.
Lê Hi duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, lại nhìn xung quanh một vòng, chỉ có vài người đã tỉnh, còn một số khác không biết là có phải cảm thấy an toàn hay không mà vẫn còn ngủ rất say.
Trâu Lịch cũng không chờ những người đó, trực tiếp phân phó một người còn tỉnh, sau đó đi gọi tất cả những người còn ngủ dậy.
Tiếp theo chính là thời gian chia đồ ăn.
Vẫn như cũ, mỗi người một chai nước cùng một cái bánh mì.
Bởi vì biết Vân Phiếm Phiếm không cần ăn những thứ đó, nếu cưỡng ép bắt cô ăn thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái cho nên Lê Hi căn bản không nghĩ sẽ lấy đồ ăn cho cô, chỉ đưa nước khoáng bảo cô súc miệng.
Sau đó Lê Hi cũng súc miệng.
Trong khoảng thời gian tới này, bọn họ ở cùng Lê Hi cũng từng gặp qua hắn làm như vậy.
Có người cảm thấy đây là thật sự lãng phí, bởi vì một ngày mỗi người chỉ được phát một chai nước để uống, không thể nhiều hơn.
Hiện tại bên người Lê Hi lại nhiều thêm một thứ đồ trang sức, Lê Hi còn chiều cô như bảo bối, phỏng chừng không tới mấy ngày hai người sẽ không chịu nổi.
Hắn thong thả ung dung nuốt hết bánh mì, sau khi ăn nốt miếng cuối cùng, hắn liền cảm nhận được ánh mắt của Trâu Lịch.
Trâu Lịch đã liệt hắn vào danh sách đối tượng cần phải cảnh giác, thời thời khắc khắc đều đang nhìn chằm chằm hắn.
Tối hôm qua hắn đưa cô đi lên lầu đã khiến Trâu Lịch chú ý.
Lúc này, cô còn không hề ăn cái gì, Trâu Lịch nhất định càng hoài nghi.
Muốn phá tan nghi ngờ của Trâu Lịch, hắn chỉ cần cưỡng ép cô ăn một ít là được.
Chỉ là hắn không muốn.
Cũng không cần thiết.
Không ai có thể cưỡng ép hắn làm chuyện hắn không muốn.
Cũng không ai có đủ sức bỏ qua hắn bắt nạt cô.
Lê Hi vò vỏ bánh thành một cục, ném lên trên bàn.
Sau đó gật đầu, nói với người vẫn còn đang ăn bánh mì ở phía trước nói: “Đi tiếp về phía trước là sẽ tới thành phố H, thành phố H rất lớn, cho dù có người đã đi qua càn quét vật tư thì nhất định vẫn còn thứ còn sót lại.”
Nhắc tới vật tư, mọi người lập tức như được bơm thêm thuốc kích thích, hai mắt đều sáng lên.
Sau đó, lời nói của Lê HI lại làm cho tâm bọn họ trầm xuống đáy vực.
“Đương nhiên, đại diện cho việc đông dân cư cũng có nghĩa là tang thi ở đó cũng không hê fít, lúc thu vật tư cũng phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nguy hiểm.”
Cho tới nay, bọn họ đều nghe theo lời Lê Hi nói.
Lúc này thấy sắc mặt hắn căng chặt, bộ dáng vẫn luôn vân đạm phong khinh cũng trở nên hơi chút khẩn trương, bọn họ cũng trở nên luống cuống theo.
Có người nhỏ giọng nói: “Không thì đi đường vòng đi?”
Lê Hi nghe vậy liền trả lời: “Có thể đi đường vòng, nhưng tiếp đó có lẽ sẽ không có nơi nào bổ sung vật tư nữa.”
Trâu Lịch trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu, quyết định: “Tới thành phố H, vật tư của chúng ta đã sắp hết, đến lúc đó chưa nhiễm virus thì đã bị đói chết rồi, ai không đi có thể ở lại.”
Có đội ngũ chẳng khác nào một cái khiên bảo đảm, lúc này làm gì có ai chấp nhận tách ra khỏi nhóm chứ.
Vạn nhất gặp phải chuyện mà phải đơn độc chống lại thì còn nguy hiểm hơn.
Thấy mọi người tuy không tình nguyện lắm thế nhưng cũng không ai tỏ ra kháng nghị. Trâu Lịch vừa lòng gật đầu, sau đó cho người thu dọn chuẩn bị xuất phát.
Vân Phiếm Phiếm đi theo bên cạnh Lê Hi, kéo kéo quần áo hắn.
Lê Hi dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Liền thấy cô hơi do dự, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Anh hai, thành phố H thật sự rất nguy hiểm sao?”
Cô cũng không sợ mình gặp nguy hiểm, cái cô sợ chính là Lê Hi gặp nguy hiểm.
Lê Hi nhìn cô không chớp mắt, cười khẽ một tiếng: “Lừa họ đó.”
Đối với hắn mà nói, có hay không có nguy hiểm thì chỉ có thể đi về phía trước.
- ------
Đôi lời tâm sự: Dạo này mình khá là bận, có thể trong khoảng hai đến ba tháng tới mình sẽ không thể ra chương đều đặn cũng như bạo chương như cũ được nữa. Nhưng mình vẫn sẽ cố up chương cho các bạn khi rảnh! Cảm ơn đã đọc và ủng hộ mình!