Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Hai mắt Trâu Lịch trợn to, theo bản năng lui về trong phòng.
Hắn ta muốn đem Lê Hi cùng Vân Phiếm Phiếm nhốt ở bên ngoài, thế nhưng lúc đóng cửa thì lại phát hiện, cửa cũng bị hỏng rồi.
Cái cửa này vốn đã bị hỏng, sau đó mới miễn cưỡng sửa lại được.
Ban nãy lưỡi gió của hắn ta thổi qua, phỏng chừng cũng làm cho nó triệt để hỏng bét.
Lúc này mà trốn vào trong phòng chẳng khác nào chặn đường sống của mình.
Mọi người nhanh chóng phản ứng lại, hoảng thành một đoàn, ngay cả vật tư cũng không cần, liều mạng chạy ra bên ngoài.
“Chạy mau...”
Lúc trước sợ có người đi ngang qua phát hiện nơi này có người cho nên lúc đỗ xe, bọn họ liền đỗ ở một bên khác.
Chỗ đó cách đây cũng không xa, nếu nhanh chân thì lên được xe là an toàn.
Lê Hi mang theo Vân Phiếm Phiếm đi về phía trước, những người khác đều chạy theo sau hắn.
Trâu Lịch dù có muốn giết chết Lê Hi thì cũng muốn giữ được mạng trước đã rồi tính.
Cũng không biết có phải do quá nóng nảy khi chạy hay không mà Vương Du bị vấp, lảo đảo đi được vài bước thì nặng nền ngã xuống mặt đất.
Vân Phiếm Phiếm nghe thấy tiếng có người té ngã.
Quay đầu nhìn lại, nhận ra là Vương Du.
Vừa rồi lúc Lê Hi muốn đi, chỉ có người này lên tiếng.
Là người tốt.
Vân Phiếm Phiếm nhìn đằng sau đen kịt một mảnh, đàn tang thi càng ngày càng tới gần.
Cô cắn răng, nói với Lê Hi: “Anh hai, anh đi trước đi, em quay lại cứu anh ấy.”
Lê Hi cũng không phản đối, hắn biết cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Nếu cô muốn cứu người, hắn cũng sẽ không ngăn cản chuyện cô muốn làm.
Gật đầu, nói: “Được, đi nhanh về nhanh.”
Nhưng hắn cũng không có tiếp tục đi về phía trước mà là đứng ở một bên đợi cô.
Vân Phiếm Phiếm chạy tới bên người Vương Du, kéo kéo cậu ta dậy, trên tay Vương Du bị trầy xước một mảnh lớn, thấy Vân Phiếm Phiếm chạy tới liền lập tức đẩy cô ra: “Đi mau đi, em tới đây làm gì, tự anh có thể chạy được.”
Vân Phiếm Phiếm: “...”
Thấy Vương Du còn đang thúc giục mình, cô nóng nảy: “Im miệng, có thể nói thì đi nhanh lên, em ở phía sau anh.”
Vương Du đưa lưng về phía đàn tang thi, không có phát hiện ra bọn chúng đang tạm dừng vài giây.
Trâu Lịch nghe thấy động tĩnh phía sau, thấy Vân Phiếm Phiếm bị tụt lại thì trong lòng liền sinh ra tâm tư ác độc.
Hắn gta giơ tay tạo nên một lưỡi dao gió, đánh thẳng vào trên người Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm đang đưa lưng về phía hắn ta cho nên căn bản cũng không chú ý tới.
Tâm Lê Hi đã vọt lên tới cổ họng, hắn lớn tiếng: “Lê Âm, tránh ra!”
Lưỡi dao gió đi quá nhanh, trực tiếp bổ thẳng vào người Vân Phiếm Phiếm.
Vương Du đã chạy ra xa vài mét, vừa quay đầu lại đã thấy Vân Phiếm Phiếm chìm vào trong đám tang thi.
Thân thể nhỏ gầy bị đàn tang thi nuốt trọn.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy phía sau lưng có chút đau, thế nhưng không phải rất đau.
Sau khi cô ngã xuống thì các tang thi liền tự động né ra.
Thậm chí có một con còn dừng lại nhìn nhìn như có ý quan tâm hỏi han cô.
Lê Hi chạy về phía Vân Phiếm Phiếm, chạy được một nửa thì thấy Vân Phiếm Phiếm đứng lên từ trong đàn tang thi, cao giọng nói với hắn: “Anh hai, em không sao.”
Hắn cũng không phải lo lắng đàn tang thi mà là lo lắng lưỡi dao gió của Trâu Lịch.
Nghe thấy cô nói không sao, Lê Hi lập tức dừng chân.
Xoay người, vung tay về phía Trâu Lịch.
Khác với dị năng hệ hỏa của người kia trong đội ngũ, trong tay hắn cũng không bay ra quả cầu lửa nào, thế nhưng bên người Trâu Lịch lại xuất hiện xoáy nước.
Ngọn lửa xoáy nước bao bọc lấy Trâu Lịch, làn da của hắn ta bị ngọn lửa đó thiêu đến nóng ran, phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như quỷ mị.
Ngay ở lúc mọi người cho rằng Trâu Lịch sẽ chết thì Lê Hi bỗng nhiên thu tay.
Ngọn lửa biến mất, Trâu Lịch nằm trên mặt đất, thân thể bị đốt trụi, thảm không nỡ nhìn.
Lê Hi bước từng bước tới gần, thời điểm Trâu Lịch lên tiếng còn phát ra khí nóng: “Mày... mày có... có dị năng?”