Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 244: Chương 244: Anh, tay của em rớt rồi (22)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- -----------------------------

Có bản vẽ mà không có lão đại dẫn dắt thì cũng coi như vô dụng.

Sau khi Trâu Lịch chết, trong đội ngũ cũng chỉ còn lại một người có dị năng.

Lúc trước cũng có một người có dị năng, thế nhưng đã bị Trâu Lịch giết rồi.

Dị năng giả còn sót lại là dị năng hệ hỏa, so với dị năng của Lê Hi thì tựa như kém hơn rất nhiều.

Hơn nữa xét về khí chất, nhìn thế nào cũng thấy Lê Hi đáng tin hơn nhiều.

Những người này đều có đầu óc, đều biết suy nghĩ xem cái nào có lợi cái nào có hại.

Lập tức có người đứng ra, nói với Lê Hi: “Bọn tôi có thể đi theo cậu không?”

Có một thì sẽ có hai, tiếp đó, những người khác cũng đi tới, tuy rằng không nói gì, thế nhưng ý tứ cũng giống như nhau.

Tầm mắt Lê Hi dạo quanh bọn họ một vòng, sau đó thấp giọng cười.

Hắn cười như vậy, trong lòng mọi người liền có chút lưỡng lự.

Giống như có chút bí ẩn.

Quả nhiên, liền nghe Lê Hi nói: “Các cậu trông tôi rảnh lắm sao?”

Vân Phiếm Phiếm trong xe không biết đã tỉnh từ lúc nào.

Lê Hi vẫn luôn quay người về hướng xe cô đang ngủ.

Hắn nhìn thấy cô ngồi dậy qua cửa sổ xe, hơn nữa gương mặt nhỏ kia có dán lên cửa nhìn về phía hắn.

Lê Hi hướng cô làm một động tác.

Mọi người ở hai bên cũng không dám nhiều lời.

Thẳng tới khi hắn lên tiếng nói tiếp: “Tôi không có hứng thú làm lão đại, càng không có hứng thú đi bảo vệ các cậu. Cho dù tôi có năng lực đi nữa thì tôi cũng chỉ muốn bảo vệ một người, hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

Có người nhanh chóng tiếp lời hỏi.

Trong mắt Lê Hi hiện ra ý nghiền ngẫm, sau đó hơi thở dài nói: “Tôi sẽ không tiếp tục đi về phía trước nữa, tôi muốn ở chỗ này vài ngày.”

Báo thù là vẫn phải báo.

Vài người lập tức ân cần nói: “Chúng tôi ở lại với cậu, không vội không vội.”

Lê Hi liếc bọn họ: “Tùy các cậu.”

Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi.

Cái này xem như là đồng ý?

Những người khác đều cảm thấy an tâm hơn.

Đến nỗi chuyện xảy ra với Trâu Lịch, bọn họ cũng im bặt không nhắc tới nữa.

Tuy Trâu Lịch vẫn luôn là lão đại trong đội, thế nhưng trong lòng mọi người đã sớm bất mãn với hắn.

Sau đó Trâu Lịch lại ỷ vào thân phận của mình mà ra lệnh chỉ huy bọn họ đủ điều.

Hôm qua bọn họ cũng thấy rõ, Lê Hi rõ ràng chưa làm gì cả, thế mà Trâu Lịch đã đuổi hắn đi.

Còn có người đồng đội bị hắn ta giết kia, lại càng vô tội.

Nhưng Trâu Lịch lại không hề bận tâm tới việc đối phương là đội viên của mình, trực tiếp phóng dao gió chấm dứt sinh mệnh của người đó.

Việc này đã làm cho tâm bọn họ trở nên rét lạnh.

Hay là nói, đội trưởng của bọn họ là một người như vậy, bọn họ phải thời thời khắc khắc nâng cao cảnh giác, còn sợ bản thân mình không cẩn thận một chút sẽ mất mạng như chơi.

Sống ở trong thời đại mạt thế thôi cũng đủ làm cho con người vô cùng mệt mỏi rồi.

Một đám người liền quyết định trú lại tại trấn nhỏ này.

Vốn muốn dựa theo kế hoạch đỗ xe ở một chỗ xa một chút, cái kiến nghị này cũng là do Lê Hi nói trước kia.

Nhưng lần này hắn lại có chút lạ, hắn lại bảo mọi người dừng xe ở trước cửa.

Nếu có người đi qua trấn nhỏ này, chẳng khác nào đang nói cho đối phương biết nơi này có một đoàn người.

Bất quá từ trước tới nay Lê Hi đều hành động có chừng mực, bọn họ chỉ đặt nghi vấn trong lòng chứ không có suy nghĩ nhiều.

Bởi vì còn có chuyện càng khó giải quyết hơn, đó chính là đồ ăn.

Không có đồ ăn thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ đói chết.

Nơi này trừ Lê Hi ra thì bọn họ cũng không còn ai để trông cậy vào.

Rốt cuộc thì Lê Hi là người hiểu rõ nhất nơi có vật tư.

Lê Hi thấy bọn họ nhìn mình, cau mày.

Chậc, đúng là phiền phức.

Sớm biết vậy thì đã trực tiếp từ chối rồi.

Hắn vung tay lên, trên bàn hiện lên rất nhiều đồ ăn, còn có nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.