Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------
Vân Phiếm Phiếm cầm thịt nướng đi chia cho những người khác.
Trước kia bọn họ đều cảm thấy khinh thường cô, cảm thấy cô như kiểu đứa con chồng trước*.
*Ý chỉ vướng chân vướng tay, không được tích sự gì.
Nhưng lúc này bọn họ đều buông bỏ những thành kiến trước đó xuống, nội tâm dâng lên chút hổ thẹn.
Lúc chia đến trước mặt người nọ, Vân Phiếm Phiếm liền thu tay lại ngay lúc người đó duỗi tay ra.
Người này chính là người mà tối hôm nọ muốn động chân động tay với cô.
Tuy là hắn đã được giáo huấn tử tế, thế nhưng sai thì vẫn là sai.
Ít nhất thì hắn còn thiếu cô một lời xin lỗi.
Đối phương thấy Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc như vậy, sợ cô cảm thấy không vui sẽ bảo Lê Hi đuổi mình đi.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn ta nhất định sẽ không làm như vậy.
Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc nói: “Xin lỗi đi, chuyện ngày hôm qua.”
Người nọ cuống quýt nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, là do tôi quá hồ đồ.”
Vân Phiếm Phiếm quan sát hắn một chút, thấy hắn thực sự có ý hối cải thì mới đem thịt chia cho hắn.
Lê Hi đứng ở phía sau nhìn, khóe môi hơi cong lên.
Tốt bụng lại có nguyên tắc.
Có lẽ cô không tàn nhẫn như một số cô gái khác, cô cũng sẽ mềm lòng, thế nhưng lúc cần thiết cũng sẽ vô cùng quyết đoán.
Hoa văn màu đen trên vòng tay của Vân Phiếm Phiếm bắt đầu giảm bớt.
Cô bê đĩa chạy tới bên người Lê Hi, nói với hắn: “Anh hai, của anh này.”
Vân Phiếm Phiếm còn không quên để phần hắn.
Lê Hi mỉm cười ăn thịt nướng.
...
Không có Trâu Lịch ở đây, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trước kia ánh mắt Trâu Lịch nhìn cô khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, giống như là đề phòng cướp vậy.
Đi dạo vài vòng ở ngoài sân xong, Vân Phiếm Phiếm mới trở về phòng.
Lúc đẩy cửa ra, Lê Hi đang đưa lưng về phía cô, trong tay cầm áo, tựa như muốn mặc vào.
Lê Hi thuộc về kiểu người mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì cũng rất có cơ có thịt, đường cong từ phần cổ xuống tới phần eo vô cùng hoàn hảo, vai rộng eo thon, tỉ lệ thực sự là quá tốt.
Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, Lê Hi theo bản năng xoay người lại, vừa nhìn thấy là cô thì bầu không khí liền có chút xấu hổ.
Lúc sau, Lê Hi cũng không biết đã nghĩ tới cái gì, vẫy vẫy cô lại gần.
Áo hắn còn chưa mặc xong đã ném sang một bên, bàn tay nâng lên chạm vào cằm cô.
Cằm thon dài, không phải kiểu không có thịt mà là loại sờ rất vừa tay.
Chỉ là không có độ ấm của con người.
Lê Hi nhéo nhéo má cô, đột nhiên hỏi: “Em có cảm thấy đau không?”
Vân Phiếm Phiếm nhớ lại, lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.
“Lúc trước Trâu Lịch đánh em, hình như có thấy đau một chút, nhưng chỉ giống như kim châm mà thôi, sau đó thì không cảm thấy gì nữa.”
Trong đầu Lê Hi hiện ra hình ảnh tối hôm qua.
Lưỡi dao gió của Trâu Lịch cắt qua cổ người kia, lập tức cổ hắn ta lìa khỏi thân thể.
Lúc Trâu Lịch tập kích cô hình như cũng sử dụng tới mười phần lực.
Thế nhưng cô chỉ cảm thấy đau một chút.
Lòng bàn tay Lê Hi hơi động, dừng ở trên môi cô vuốt ve hai cái.
Hầu kết hắn hơi rung, thanh âm khàn khàn: “Vậy, hôn môi thì sao?”
Vân Phiếm Phiếm nhìn chằm chằm mắt hắn, còn thật sự cau mày nhớ lại.
Không lâu trước, bọn họ từng hôn qua, tuy chỉ là môi chạm môi.
Nhưng đúng là có chút cảm giác.
Biểu tình của cô đã cho hắn một đáp án.
Lê Hi nửa dỗ nửa lừa nói: “Em thử nghĩ lại xem? Âm Âm?”
Âm cuối hơi giương lên, còn mang theo chút dụ hoặc.
Vân Phiếm Phiếm cắn môi, trong lòng hơi rộn rạo.
Ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có một chút tia sáng từ đèn pin khiến màn đêm càng trở nên mê người.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện, Lê Hi đã cúi đầu, lông mi hắn rũ xuống, con ngươi hẹp dài hơi híp lại, môi kề môi.