Edit by Shmily
#Do not reup#
- ----------------------------------
Những người khác đều cho rằng Lê Hi quen Khâu Thước cho nên thái độ đối với hắn ta cũng không tệ lắm.
Vân Phiếm Phiếm lại không thèm nhìn hắn dù chỉ một chút.
Chờ tới thời gian ăn cơm, Lê Hi vẫn như cũ lấy một đống đồ ăn từ trong không gian ra.
Những người khác đều đã thành thói quen, nhưng sau khi Khâu Thước nhìn thấy thì ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia hâm mộ.
Người này, thế mà lại có không gian dị năng.
Khâu Thước cảm thấy bản thân hắn sinh tồn ở trong mạt thế đã thực sự không tồi, cho dù sống ở đâu cũng có thể bảo vệ tốt chính mình.
Điều hắn ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bản thân không có dị năng.
Một chút cũng không có.
Mỗi khi trong đội có thêm một người có dị năng là nội tâm hắn lại đố kỵ tới phát điên.
Nhưng loại cảm xúc này lại không thể để bị phát hiện.
Nếu bị phát hiện thì hắn sẽ không thể ngụy trang được nữa.
Cho nên ánh mắt Khâu Thước chỉ mang theo ngưỡng mộ nói: “Thật lợi hại.”
Cũng không biết có phải là một người đắc đạo gà chó đều lên trời hay không mà những người khác đều có loại cảm giác tự hào.
Khóe môi Lê Hi cong lên, đầu ngón tay vừa động, một ngọn lửa liền xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
Lần này Khâu Thước đã không thể dùng từ khiếp sợ tới để hình dung.
Song dị năng!
Cái này phải may mắn bao nhiêu mới có được chứ.
Hắn ta một đường đi tới đây cũng chưa từng gặp qua người nào có song dị năng, hắn là người đầu tiên.
Lúc này bên cạnh có người ném cho hắn ta một túi đồ ăn vặt, nội tâm Khâu Thước vô cùng hụt hẫng, tay cầm đồ ăn, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn.
Lê Hi dựa theo bộ dáng của mấy ngày nay, đem thịt bên trong hộp nướng xong rồi đặt vào đĩa, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Đi chia cho bọn họ.”
Mọi người nhìn thấy thịt nướng, hai mắt đều sáng lên.
Trừ lần đó ra thì Lê Hi chưa từng làm loại chuyện lãng phí dị năng như thế này.
Tư vị của thịt nướng, bọn họ vẫn không thể nào quên được.
Vân Phiếm Phiếm chia cho mỗi người một phần, những người đó cũng không giống như lần đầu nữa.
Ban đầu, trên người bọn họ đều không có hơi thở của tình người, chỉ có chết lặng, hiện giờ lại có thể cười với Vân Phiếm Phiếm nói cảm ơn.
Vân Phiếm Phiếm cũng rất thích bầu không khí như thế này.
Chỉ là lúc đi tới trước mặt Khâu Thước, cô bỗng nhiên xoay người.
Khâu Thước vốn dĩ đang vươn tay ra, thấy cô trực tiếp xoay người, tay hắn liền rơi vào không trung, thả cũng không được mà không thả cũng không được.
Đôi con ngươi của Lê Hi hiện lên một tia kinh ngạc, cô sẽ không cố tình nhằm vào người nào đó.
Tầm mắt lướt qua Vân Phiếm Phiếm, hắn nhìn thấy vẻ nam kham trong mắt Khâu Thước.
Chờ tới khi hắn ta chú ý tới Lê Hi đang nhìn mình, Khâu Thước lập tức cúi đầu, an tĩnh ăn đồ ở trong tay, chỉ là bộ dáng có chút đáng thương.
Giả vờ đáng thương cùng thật sự đáng thương là không giống nhau.
Thân thể mềm mại sà vào trong ngực hắn, cô bê đĩa, cười cười: “Anh hai mau ăn đi.”
Tuy Lê Hi không có an bài cho Khâu Thước, thế nhưng những người khác đều chủ động sắp xếp chỗ ngủ cho hắn ta. Xem ra là Lê Hi cũng không tính quản.
Chờ tới khi trở về phòng, thấy Vân Phiếm Phiếm còn đứng ở chỗ cửa sổ nhìn tang thi bên ngoài, hắn mới kéo rèm lại, ôm lấy cô, đặt cằm ở trên đỉnh đầu cô.
Trong giọng nói mang theo ý tứ ghen tuông không dễ phát hiện: “Anh không đẹp bằng tang thi sao?”
Nội tâm Vân Phiếm Phiếm khẳng định, so với tang thi thì Lê Hi đẹp hơn nhiều.
Nhưng mà cô cũng là tang thi, vậy cô đẹp hay là Lê Hi đẹp đây?
Cô đẩy vấn đề qua cho Lê Hi, hắn thế mà nhất thời không biết phải nói gì, sau đó mới bất đắc dĩ nói: “Em đẹp.”
Vân Phiếm Phiếm nhận được đáp án thì cũng cho Lê Hi một câu trả lời: “Tang thi kia đẹp hơn anh hai.”
Cô là tang thi, Lê Hi nói cô đẹp vậy thì tang thi sẽ đẹp hơn so với hắn.
Cái logic này hắn không thể cãi được.
Lê Hi ôm cô trong chốc lát, lại hỏi: “Em không thích người mới tới kia sao?”