Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Mặc dù Khâu Thước cũng ở chỗ này, thế nhưng cảm giác tồn tại tựa như không có.
Người không có dị năng ở trong đội ngũ ban ngày sẽ ra ngoài tìm chút chuyện để làm. Mặc dù Lê Hi có đồ ăn trong không gian, thế nhưng cũng sẽ có ngày đồ ăn cạn kiệt.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy bản thân là nam nhân, cũng không thể một mực há miệng chờ sung được.
Nhưng Khâu Thước không cho là như thế, hắn ta ăn chơi lêu lổng đã quen, lúc này bảo hắn ta ra bên ngoài làm cu li để đổi lấy một chút lương thực ít ỏi đó, hắn chắc chắn là không muốn làm.
Hắn không hiểu, Lê Hi rõ ràng có rất nhiều đồ ăn, tại sao lại không muốn lấy ra chia cho hắn chứ?
Lê Hi có song dị năng mà vẫn có thể ích kỷ như vậy. Ý nghĩ trong đầu thay đổi, Khâu Thước ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, cũng không biết là định làm gì.
Thẳng đến một ngày nào đó, Khâu Thước mới quay trở về, đúng lúc chạm mặt với Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm thấy thần sắc hốt hoảng của hắn, giống như là vừa làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
Sau khi nhìn thấy cô, Khâu Thước càng tăng nhanh bước chân. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có chút không đúng, liền ngăn hắn lại hỏi: “Anh vội cái gì?”
Khâu Thước sợ Lê Hi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ sợ đứa con gái này. Bây giờ Lê Hi không có ở đây, hắn cũng không cần phải hoảng loạn.
Nghĩ tới đây, Khâu Thước liền ưỡn thẳng sống lưng: “Mắc mớ gì tới cô.”
Hắn càng như vậy, Vân Phiếm Phiếm lại càng cảm thấy kì quái. Bỗng cô nhớ tới chuyện phát sinh trong cốt truyện, Khâu Thước vì lợi ích của mình mà bán rẻ Lê Hi.
Lần này tuy Khâu Thước không biết dị năng đặc biệt của Lê Hi, thế nhưng mà song dị năng cũng rất hiếm thấy.
“Có phải anh...”
Cô còn chưa có nói hết, Khâu Thước đã giống như bị cái gì đó chọc giận. Trên mặt hắn mang theo vẻ phiền phức, ánh mắt hung ác, cùng bộ dáng thuần lương vô hại như mọi ngày hoàn toàn trái ngược.
Đại khái là cảm thấy Vân Phiếm Phiếm không làm gì cũng được bảo vệ rất tốt, hắn ta vô cùng không cam tâm cho nên mới ghi hận cô: “Cô thì biết cái gì? Cô cho rằng cô là ai?”
Nói xong, Khâu Thước đỏ mắt giơ tay lên, nhào về phía Vân Phiếm Phiếm, làm bộ muốn đánh cô.
Vân Phiếm Phiếm cũng nổi giận, cảm thấy Khâu Thước này quả thực là quá tùy hứng. Cô thật sự không nhịn được nữa, nhấc chân tung một cước vào giữa đầu khối hắn.
Khí lực của bản thân cô đã rất lớn, lại đá phải chỗ khớp nối ở đầu gối khiến Khâu Thước trực tiếp khuỵu xuống, té nhào xuống mặt đất, cằm cũng nặng nề đập xuống nền.
Răng hắn dập phải môi, lập tức Khâu Thước liền nếm được mùi máu tươi. Vân Phiếm Phiếm mặc kệ hắn, đi được một nửa lại cảm thấy chưa hết giận, quay người trở lại, tấn công ngôn ngữ với hắn: “Anh thật đúng là chẳng có tiền đồ gì, đến tôi còn không đánh lại được.”
Nói xong liền chạy lên lầu. Khâu Thước nằm đó mất một lúc mới bò dậy được, cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo hết mức.
Bị đám người kia bắt nạt cũng thôi đi, lại còn bị một đứa con gái đánh cho thảm hại. Hắn xoa xoa máu bên môi, chậm rãi trở về phòng.
Buổi sáng Lê Hi sẽ đi quanh căn cứ bốn phía để thám thính tình hình, thứ nhất là việc nghiên cứu dưới lòng đất của sở nghiên cứu, thứ hai chính là tin tức của cha mẹ Lê.
Mấy ngày nay vẫn không có tin tức gì cả, tâm hắn đã sớm chìm đến đáy cốc.
Trong mạt thế, muốn tìm một người mình muốn tìm là thật sự rất khó, nếu đã bị tách ra thì có lẽ sẽ không còn khả năng gặp lại nhau nữa.
Sau khi Lê Hi trở về, Vân Phiếm Phiếm liền nói chuyện của Khâu Thước cho hắn nghe.
Cô chỉ nói Khâu Thước rất kỳ quái, thần sắc hốt hoảng, còn những cái kia thì không nói ra.
Thế nhưng cô biết, cô đã nói tới vậy thì Lê Hi nhất định sẽ hiểu.
Trong mắt Lê Hi hiện lên một tia buồn rầu, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài: “Xem ra, mặc kệ là thay đổi thế nào, chuyện nên xảy ra cuối cùng vẫn sẽ xảy ra.”
Chỉ là, hắn đã chờ khoảnh khắc này lâu rồi. Những thứ đồ bẩn thỉu kia cuối cùng cũng sẽ phải biến mất hết.