Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 278: Chương 278: Cầu anh mang em (13)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- -----------------------------

Không chết.

Cô một mực chú ý tới động tĩnh ở bên kia. Sau đó liền nghe thấy chawuciren bình tĩnh nói: “Đánh đi.”

Cô lập tức hướng về phía người kia đánh, cuối cùng hắn cũng chết.

Sau đó cô mới phản ứng được, chawuciren rõ ràng có thể trực tiếp giết hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn để cho cô làm, cái này không phải là đang đẩy công lao sang cho cô à?

Trong lòng có chút ngọt, lại nghe số 4 nói: “Không phải chứ, đã bảo là bảo vệ em gái nhỏ rồi, bây giờ còn nhường người ta đi giết người?”

Vân Phiếm Phiếm trực tiếp tắt tiếng ở bên phía hắn ta.

Chawuciren cũng không dò xét ở trên lầu nữa, liền cầm lấy túi của người kia rồi đi luôn.

Lúc này lại bắt đầu xoát vòng, vòng vẫn luôn hướng về chỗ bên kia mà xoát.

Nói cách khác thì bọn họ còn phải chạy.

Chawuciren đem vật tư trong túi ném cho cô, tất cả đều là thứ tốt.

Không nghĩ tới chawuciren lại nhặt được nhiều như vậy, phỏng chừng là nấp ở nơi đó giết được không ít người.

Hai người tiếp tục lái xe chạy trốn, chạy được một nửa thì tốc độ xe liền chậm lại, Vân Phiếm Phiếm vừa thấy là hết xăng liền lập tức hăng hái hẳn lên: “Đại thần, tôi có xăng.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi hắn là đại thần.

Chawuciren nghiền ngẫm lặp lại: “Đại thần?”

Lúc sau hắn tự mình đánh gãy lời nói của mình, nói: “May mà cô có xăng, bằng không chúng ta phải chạy bộ rồi.”

Sau khi đổ xăng xong, hai người liền vào vòng, tìm một mặt cỏ làm Voldemort.

Hiện tại bọn họ còn đang thiếu trang bị cấp ba.

Kế tiếp, mỗi lần chawuciren đánh người cho tàn phế thì cô đều đi xong thu hoạch đầu người.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy thương pháp của mình tăng lên không ít.

Lúc hai người nhặt đồ, Vân Phiếm Phiếm nói: “Đại thần, về sau để tôi giết người, anh nhặt đồ, có được không?”

Trước kia đều là hắn giết người khác nhặt, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy.

Đổi lại là lúc trước, hắn chỉ cảm thấy đối phương thật không biết tự lượng sức mình, còn dám nói ra loại lời này.

Chawuciren vẫn lãnh đạm như cũ: “Có thể.”

Trước khi đi, Vân Phiếm Phiếm nhìn thấy chawuciren ném đồ vật từ trong balo ra.

Vừa tới gần cô liền nhìn thấy là hai thùng xăng.

Từ lúc cô nói mình nhặt được xăng tới bây giờ bất quá cũng chỉ nhặt được một lần mà thôi, cũng không có khả năng là sau khi chawuciren nhặt rồi lại ném đi, đó không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

Cho nên nói, chawuciren vẫn luôn có xăng ở trong túi?

Nghĩ tới lời hắn nói lúc trước, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy mất mặt.

Lúc sau, bốn người rốt cuộc cũng hội hợp ở trong vòng, hai người kia nhìn qua cũng không thiếu vật tư.

Hiện tại toàn bộ bản đồ chỉ còn lại có mười hai người.

Vân Phiếm Phiếm tránh ở đằng sau tảng đá, hai người kia cũng đứng ở phía sau.

Chawuciren cầm súng ngắm về phía trước, rất nhanh cũng chỉ còn lại có tám người.

Bỗng nhiên, xung quanh Vân Phiếm Phiếm xuất hiện một làn sương khói, cô hỏi chawuciren: “Là anh ném đạn khói sao?”

Đáp lại cô là thanh âm kéo nút nhẹ nhàng.

Máy tính đặt trước mặt, Kiều Thời Việt mặt vô biểu tình động ngón tay.

Lựu đạn từ người nhân vật bay ra ngoài, nổ “ầm” một tiếng.

Vân Phiếm Phiếm nghe được chawuciren lạnh lùng nói: “Không muốn đứng ăn gà, vậy thì nằm đi.”

Ngẩng đầu liền thấy số bốn đã ngã xuống đất, số ba tựa như đang cứu hắn, thế nhưng lại sợ bản thân chết cho nên liền không chút suy nghĩ bỏ mặc số bốn, đổi một nơi khác.

Vân Phiếm Phiếm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc sau mới nghe được bên kia có tạp âm từ bàn phím, theo đó là tiếng rống giận của số bốn truyền tới: “Mẹ nó, mày bị bệnh à? Vào chung kết là giết đồng đội, còn muốn ăn gà nữa hay không?”

Chawuciren đáp lại: “Tôi còn cho rằng, lúc cậu ném đạn khói về phía chúng tôi thì đã không muốn ăn gà nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.