Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 282: Chương 282: Cầu anh mang em (17)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ---------------------------------

Buổi tối lúc chơi game, cô còn đang suy nghĩ xem có nên nói cho đối phương biết mình là ai hay không.

Nhưng mà lại cảm thấy có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra mình, có lẽ tới lúc đó sẽ cho hắn một kinh hỉ cũng không tệ.

Tự hỏi quá nhiều cho nên chính mình bị địch đánh chết lúc nào không biết, lúc sau vẫn là nhờ đồng đội kéo cô lên.

Đồng đội kéo cô lên xong không nói hai lời liền ném cho cô một cái túi trị thương.

Hơn nữa còn nói: “Em gái nhỏ, đứng ở phía sau đi, anh bảo vệ em.”

Kiều Thời Việt đằng trước bỗng nhiên chạy tới, một lời không nói đã ném xuống đất hai cái hộp y tế.

Túi y tế chỉ có thể bổ sung hai phần ba lượng máu, hộp y tế lại có thể bổ xung full cả thanh.

Cho nên hộp y tế được coi là vật hi hữu trong trò chơi.

Người ta ném được một cái túi đã tốt lắm rồi, hắn lại trực tiếp ném hai hộp.

Đồng đội ban nãy còn đang nói chuyện lại im lặng nhặt túi y tế về.

Càng đáng sợ hơn là đứa con gái mà hắn ta tuyên bố sẽ bảo vệ lại liên tục ra tay giết người.

Khu bình luận đều sợ đến ngây người.

“Xoài nhỏ lợi hại như vậy từ bao giờ thế?'

“Cái người này còn là Xoài nhỏ manh manh mềm mềm nhà tôi sao?”

“Thất lễ thất lễ, tôi muốn nhận thức Xoài nhỏ lại một lần nữa.”

Vân Phiếm Phiếm rất có cảm giác kiêu ngạo.

Không uổng công cô luyện tập không ngừng.

Cô biết là cô có thiên phú dị bẩm mà.

Kiều Thời Việt ở đầu kia máy tính nhìn nhân vật nữ thập phần hoạt bát ở trên màn hình, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng đối phương ngồi trước mặt mình là như thế nào.

Nhất định là hai mắt cong lên, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Chơi xong cũng đã 9 giờ, Vân Phiếm Phiếm có hơi mệt, nói chúc ngủ ngon với Kiều Thời Việt và fans xong liền đóng máy.

Sau đó, WeChat liền vang lên một tiếng. . Truyện Ngôn Tình

Vừa mở ra, là Kiều Thời Việt.

[Thứ bảy này em gái tôi không đi học, có rảnh không?]

Vân Phiếm Phiếm nhớ tới lời hứa sáng nay, soạn một câu gửi qua: [Ừm, rảnh.]

Sau đó cô liền chuẩn bị đi ngủ, ai biết Kiều Thời Việt lại gửi tin nhắn trả lời qua: [Vậy hôm đó tôi sẽ ở chỗ cũ đợi cô, ngủ ngon.]

Hắn nhắc tới chuyện này khiến Vân Phiếm Phiếm cầm lòng không đậu nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy lúc sáng.

Ánh mặt trời xuyên qua mái tóc đen của hắn, biểu tình hắn nhàn nhạt thế nhưng đường nét lại vô cùng tinh xảo.

Nhanh chóng đáp lại một câu chúc ngủ ngon.

Kiều Thời Việt nhắn tin với cô qua điện thoại xong thì lại gọi đi một cuộc.

Nhận điện thoại là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy người gọi tới là hắn, bà ấy liền khóc lên hai tiếng: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, mấy trăm năm cũng không gọi được một cuộc điện thoại về, bây giờ biết gọi cho mẹ con rồi đó hả?”

Kiều Thời Việt chọc thủng lời nói dối của đối phương: “Hôm trước vừa mới gọi, nói hai tiếng đồng hồ.”

Đương nhiên, hai tiếng đó là hắn yên tĩnh đọc sách, tai nghe mẹ hắn đang thái rau ở đầu bên kia lải nhải.

Người phụ nữ đó quả nhiên không khóc nữa: “Tìm mẫu hậu của con có chuyện gì?”

“Ngại quá, mẫu hậu đại nhân, con là tìm Kiều Từ.”

Bên kia có động tĩnh rất nhỏ, ngay sau đó chính là thanh âm thanh thúy dễ nghe của một cô gái nhỏ: “Nói đi, tìm bản công chúa có chuyện gì?”

Kiều Thời Việt dừng một lát, đặt điện thoại ở một bên, không nói gì.

Người bên kia đại khái là chờ tới sốt ruột, lại không thể cúp máy cho nên đành phải mềm giọng xuống: “Ca ca tốt của em, nói đi, anh tìm em gái bảo bối này là có chuyện gì thế?”

“Thứ bảy anh tới đón mày tới đây.”

Kiều Từ vừa nghe, mắt to lúng liếng mở lớn.

Sau khi anh trai cô mua phòng xong thì cô cũng chỉ tới đó được có một lần.

Cũng chưa từng thấy hắn có ý định dẫn mình qua chơi.

Sự khác thường này nhất định là có biến, cô ngạo kiều cự tuyệt: “Không đi.”

Kiều Thời Việt ừ một tiếng, bản thân hắn cũng muốn đơn độc ở chung với cô gái nhỏ kia, đến lúc đó tìm một cái cớ là được, đỡ phải nhiều thêm một cái bóng đèn.

“Vậy cúp đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.