Edit by Shmily
#Do not reup#
- --------------------------------
Lúc Kiều Thời Việt nếm thử đồ ăn thì phát hiện có chút nhạt.
Điện thoại bỗng nhiên sáng lên.
Hắn nghĩ là Vân Phiếm Phiếm gửi tin nhắn cho mình, liền lập tức tắt bếp, đi qua mở điện thoại lên xem.
Lại phát hiện ra là một cái dãy số xa lạ.
Thứ gửi tới là hình ảnh.
Bên trên là một bức ảnh chụp, tuy rằng chỉ có bóng dáng, thế nhưng cũng đủ để Kiều Thời Việt biết đó là ai.
Cửa phòng khách bị người bên ngoài mở ra.
Kiều Thời Việt ra khỏi phòng bếp, thấy cô đang cởi mũ ở chỗ huyền quan.
Trên mặt thiếu nữ mang theo một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt bị hun tới đỏ rực.
Mà quần áo mặc trên người lại trùng khớp với hình ảnh ở trong máy của hắn.
Nhìn thấy Kiều Thời Việt đi ra, Vân Phiếm Phiếm đưa cái túi ở trên tay cho hắn, tranh công mà nói: “Em có mua một ít đồ ăn, còn có sữa chua nữa, mới lấy ra từ tủ lạnh đó, uống ngon lắm.”
Kiều Thời Việt giúp cô lau mồ hôi trên mặt, lúc cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ của hắn phủ lấy một tầng bóng ma nhàn nhạt.
Hắn cất điện thoại vào túi, nói với cô: “Nấu sắp xong rồi, chờ anh một lát.”
Trở lại phòng bếp, hắn tiếp tục bật lửa, xào rau.
Dường như đã bỏ quên cái hình ảnh vừa được gửi tới ban nãy.
Vân Phiếm Phiếm ở chỗ của Kiều Thời Việt cho tới lúc hoàng hôn, nhìn đồng hồ một lát, cũng nên trở về nhà rồi.
Kiều Thời Việt ôm eo cô, giống như một đứa bé làm nũng không cho cô đi.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Kiều Thời Việt làm nũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.
Khoảng thời gian trước, hoa văn màu đen trên tay đã giảm đi không ít, hôm nay bỗng nhiên lại tăng lên.
Nhưng mà mỗi lần Kiều Thời Việt ôm cô thì hoa văn sẽ giảm đi một chút.
Ôm ôm một hồi, Kiều Thời Việt mới rầu rĩ nói: “Không muốn em đi.”
Hai người nhìn nhau một cái, cũng không biết lại bắt đầu hôn từ lúc nào.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào bên trong, dừng ở trên tóc Kiều Thời Việt khiến mái tóc đen của hắn nhiễm một màu kim sắc nhàn nhạt.
Bỗng nhiên hắn dừng lại, cho dù phòng vẫn đang mở điều hòa, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể cảm giác được độ ấm nóng bỏng ở trên người hắn, tựa như muốn thiếu cháy cô.
Kiều Thời Việt hình như có gì đó không ổn.
Cô hỏi: “Anh làm sao thế?”
Kiều Thời Việt trả lời: “Anh hình như gặp một chút khó khăn rồi.”
Vân Phiếm Phiếm: “Có cần em giúp không?”
Hắn trả lời vẫn vô cùng lịch sự, nhưng nội dung lại rất hàm súc: “Nếu em có thể giúp, vậy thì thật là tốt.”
Hắn nắm lấy tay Vân Phiếm Phiếm, di chuyển xuống dưới.
Toàn bộ quá trình, mặt Vân Phiếm Phiếm đều giống như con tôm luộc vậy.
Quần áo Kiều Thời Việt vẫn rất chỉnh tề, thế nhưng...
Một người luôn mang cho người khác cảm giác lạnh lùng thanh lãnh như hắn, giờ phút này trong mắt lại nhiễm một tầng sắc dục, cặp con ngươi xinh đẹp mang theo hơi mỏng sương mù, một mảnh liễm diễm phương hoa.
Đuôi mắt Kiều Thời Việt đỏ lên, hầu kết cũng nhịn không được mà lăn lộn, hô hấp ngày càng dồn dập.
Thẳng tới khi hoàng hôn tắt hẳn, hắn mới bỗng nhiên dừng lại.
Hắn lấy một tờ giấy ướt ra, tinh tế lau sạch cho cô, sau đó nói: “Anh đi nhà tắm một lát.”
Mặt Vân Phiếm Phiếm chôn ở trên chăn nệm mềm mại không chịu đứng lên.
Kiều Thời Việt sửa sang lại cho mình xong, nhìn nhìn gương.
Kiều Thời Việt vẫn là Kiều Thời Việt, nhưng không biết từ khi nào đã thay đổi rồi.
Có một số việc hắn không quá muốn lãng phí thời gian đi làm, nhưng có một số người, hắn nhất định phải khẳng định chủ quyền.
Lấy điện thoại ra, trở về giao diện tin nhắn.
Chậm rãi ấn liền một cái, cho tin nhắn đó vào thùng rác.
Lúc trở ra, Vân Phiếm Phiếm vẫn còn đang nằm trong đống chăn, hắn duỗi tay ôm cô lên.
Sau đó nói: “Cho em một niềm vui có được không?”
Lực chú ý của Vân Phiếm Phiếm bị lấy đi, hỏi: “Cái gì?”
Trong mắt hắn hiện lên chút giảo hoạt, lông mi cong dài hơi rung: “Tạm thời bí mật.”
Trong lòng thiếu niên sớm đã hạ quyết tâm, hắn muốn nắm lấy thứ vinh quang mà hắn vốn không quan tâm kia.
Đem phần vinh quang đó, hiến dâng cho người con gái của hắn.