Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Người khác không rõ ràng lắm, nhưng người của Bury còn không rõ thực lực của Kiều Thời Việt hay sao?
Bản thân huấn luyện viên cũng vô cùng hối hận.
Ông ta tưởng chỉ cần một điều nhịn là chín điều lành, ai ngờ Kiều Thời Việt lại có tính cách như vậy.
Tình nguyện rời khỏi chiến đội đã gắn bó hai năm cũng không muốn ở lại.
Cho dù hắn bị người ta hiểu lầm, nhưng chỉ cần sau đó thi đấu thắng trở lại, lấy lại được mặt mũi và danh dự, như vậy không phải là vẫn được hay sao?
Nháo thành tình trạng khiến người ta đau đầu như hiện tại, trong lòng bọn họ cũng đều không dễ chịu gì.
Không biết có phải do chuyện của hắn hay không là hiện tại tâm trạng của Bury có chút không ổn lắm.
Lúc thi đấu, tất cả đội viên đều có chút ngẩn ngơ.
Người có trạng thái bất ổn nhất chính là Tịch Minh.
Bàn tay nắm con chuột của cậu ta đổ đầy mồ hôi lạnh, rất nhiều lần phát sinh sai lầm.
Tịch Minh cưỡng ép mình bình tĩnh trở lại, nếu để thua, vậy thì mặt mũi cậu ta sẽ mất hết sạch.
Mặc kệ như thế nào cũng không thể bại dưới tay Deep được.
Nhưng mà không biết có phải cố tính nhắm vào cậu ta hay không mà mỗi lần vào được vòng chung kết hoặc là gặp Deep, đối phương tựa hồ đều quyết tâm muốn giết chết cậu ta.
Lại một lần nữa chết, nhìn hình ảnh xám đen ở trên màn hình, ánh mắt cậu ta dại ra.
Đầu lưỡi của bình luận viên líu lại: “Lại một lần ngắm bắn hoàn mỹ, đội viên của Deep không chút do dự giết chết người của Bury, mọi người hãy cùng hướng mắt lên màn hình lớn, là Kiều Thời Việt của chiến đội Deep một lần nữa xử lý Tịch Minh của Bury một cách nhanh gọn.”
Hai lần rồi.
Căn bản là không thể dùng hai từ “trùng hợp” để diễn tả.
Người bình luận cũng có chút xấu hổ, đành phải nói: “Cái này cũng thật là có duyên, xem ra lần thì này, Deep nhất định phải đấu trực diện với Bury tới cùng, cũng không biết rốt cuộc là chiến đội nào sẽ nhỉnh hơn đây?”
Kế tiếp đó quả thực chính là hành hạ cho tới chết.
Vô luận là ở tốc độ hay là kỹ xảo, cho dù chỉ dùng một con dao đơn giản đều khiến cho mọi người hiểu rõ, thế nào là sự chênh lệch giữa thực lực chân chính.
Hiện tại Kiều Thời Việt giống như quyết tâm chỉ nhắm vào một mình Tịch Minh.
Một mình hắn cũng không biết đã giết Tịch Minh bao nhiêu lần rồi nữa, mỗi lần đều sạch sẽ lưu loát, đến cơ hội kéo dài hơi tàn cũng không cho đối phương.
Đây, mới là thực lực chân chính của Nguyệt Thần.
Nếu đây mới là thực lực chân chính của hắn, vậy sai lầm phát sinh lần đó, nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra như vậy được.
Nghe tiếng hô nhỏ của hiện trường, nội tâm Vân Phiếm Phiếm cũng ẩn ẩn chút tự hào.
Đây mới là Kiều Thời Việt, mặc kệ hắn ẩn mình bao lâu thì khi lên chiến trường, hắn vẫn là chúa tể.
Lại một lần nữa bị giết, mắt thấy tích phân của chiến đội sắp rớt về cuối bảng, trên mặt Tịch Minh đổ đầy mồ hôi, đáy mắt cậu ta đỏ lên, giống như một con dã thú khốn đốn, nặng nề đấm mạnh lên bàn.
“Kiều Thời Việt, mày mẹ nó phải làm tới mức nào sao? Hay ho lắm sao?”
Thanh âm của cậu ta rất lớn, người bên ngoài đều có thể nghe được rõ ràng.
Ở trong lòng mọi người, Tịch Minh đều luôn là bộ dáng ôn tồn lễ độ, có thể để một người như vậy ở trong trường hợp này thốt ra những lời đó, có thể thấy được đối phương có bao nhiêu hùng hổ dọa người.
Rất nhiều fans của Tịch Minh bắt đầu nói: “Kiều Thời Việt ghê tởm quá, kỹ thuật tốt thì có thể bắt nạt người ta sao? Nhìn xem, từ đầu tới giờ hắn chỉ nhắm vào Tịch Minh của chúng ta.”
Cũng có fan lý trí hơn một chút: “Đây là thi đấu đó? Cho dù Kiều Thời Việt có chơi xấu nhắm vào một người đi nữa thì xét tới cùng hai chiến đội cũng là kẻ địch của nhau, chắc chắn phải có một người thua. Hắn không giết Tịch Minh thì cũng sẽ giết người khác trong đội, có cái gì khác nhau đâu chứ?”
Còn có người không rõ nguyên do: “Bọn họ vốn là người chung một đội, nhưng Kiều Thời Việt nhìn thế nào cũng cố tình nhắm vào Tịch Minh đi, vô duyên vô cớ như vậy, hắn khẳng định là có lý do mới làm như thế.”
Trong thâm tâm những đồng đội khác cũng có chút oán trách Tịch Minh.
Nếu không phải do cậu ta, những việc này đều sẽ không phát sinh.