Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Bất quá, hình như hai viên lựu đạn lúc nãy đã giúp cô báo thù rồi nha.
Nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình cũng không làm điều thừa thãi, ít ra vẫn còn rất hữu dụng.
Cô vẫn luôn nhìn chawuciren đi tới tận vòng chung kết, sau đó lại không nghe thấy gì nữa.
Cô không tự chủ được mà ngừng hô hấp, cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không mà cô còn cảm thấy hơi khát.
Duỗi tay cầm một miếng dưa hấu, nhẹ nhàng gặm.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy thanh âm của mình cũng không quá lớn, hẳn là sẽ không ảnh hưởng tới đồng đội của cô đi.
Nhưng cố tình là, hắn dường như lại nghe được.
Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy chawucirenhỏi: “Cô còn chưa đi?”
Cô không chơi, nhưng vẫn luôn ở đây xem hắn, thế nhưng cũng không thấy hắn lên tiếng, thanh tuyến bằng phẳng, không hề có chút phập phồng.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cô đã ép cảm giác tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất.
Thấp tới mức rõ ràng tên của cô còn chưa có biểu hiện off mà đối phương còn cảm thấy là cô đã đi rồi.
Cô đành phải nhỏ giọng nói: “Chưa.”
Cũng không dám quá nhiều lời, sợ ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.
Lúc này đã không nhìn thấy kẻ địch nữa, vòng này rất nhỏ, kẻ địch lại trốn rất giỏi.
Nếu bị phân tâm, không chỉ không nhìn thấy vị trí của kẻ địch mà có lẽ còn sẽ bị bại lộ vị trí của chính mình.
Cô nhanh chóng buông dưa hấu xuống, không dám ăn nữa, chỉ sợ đối phương sẽ nghe thấy.
Hiện tại chỉ còn lại có ba người, trừ chawuciren ra thì còn có hai người khác nữa.
Hai người kia không biết có phải cùng một đội hay không, nếu đúng thì chawuciren sẽ phải một mình đấu lại hai kẻ địch rồi.
Ngay vào lúc cô vẫn còn đang lo lắng vấn đề này, chawuciren đột nhiên hỏi cô: “Sao không tiếp tục ăn?”
Hắn vừa hỏi vừa ném một viên đạn khói, không biết có phải nghe thanh âm không chút phập phồng của hắn hay không mà hiện tại nhìn nhân vật hắn ném đạn lại cảm thấy tư thế thật bình tĩnh tiêu sái.
Sau khi ném xong, hắn cũng không giống như người khác quỳ rạp ở trên mặt đất để nấp quan sát mà vẫn đứng thẳng tắp.
Vân Phiếm Phiếm phát hiện bản đồ của hắn vẫn luôn hướng về phía 40 độ Đông Nam.
Rất nhanh, phỏng chừng có người đã phát hiện ra màn sương khói liền bắt đầu đi thăm dò về phía bên này.
Ở một bên máy tính khác, nam sinh chăm chú nhìn màn hình, trong nhà là một mảnh hắc ám, ánh sáng từ màn hình hắt ở trên mặt hắn, chiếu lên da thịt trắng như ngọc, cánh môi hồng nhạt hơi mím.
Lúc sau, hắn híp mắt, ngón tay thon dài gõ gõ ở trên bàn phím vài cái.
Màn hình hiện lên ống nhắm, nhắm chuẩn vào đầu của đối phương.
Không chút do dự, một viên đạn bạc bay qua.
Súng hắn dùng là súng ngắm 98k, loại súng này có độ sát thương rất lớn, cơ hồ có thể trực tiếp nổ bay đầu.
Hắn không chút do dự, giống như trong lòng đã sớm tính toán tốt, lập tức đổi thành súng trường, nhắm ngay người kia điên cuồng nổ súng.
Đối phương ngã rạp ra đất.
Vân Phiếm Phiếm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hắn đã sớm biết kẻ địch ở đâu.
Lúc trước cô còn tưởng rằng hắn ném đạn khói là vì không biết địch ở đâu nên mới ném.
Kết quả đánh bại kẻ địch chỉ là vấn đề thời gian đối với hắn mà thôi.
Kẻ địch hẳn là cũng nghĩ như cô cho nên căn bản cũng không nghĩ tới chawuciren này vẫn luôn ôm ý định giết hắn chứ không phải là tìm vị trí của hắn.
Lúc sau liền không có động tĩnh nữa.
Vân Phiếm Phiếm có thể kết luận hai người kia là cùng một đội.
Chawuciren lại hướng cục đá bên kia ném mấy cái đạn khói.
Cô cho là hắn muốn mượn màn sương để đi giết người cuối cùng, nhưng lúc sau mới phát hiện ra là mình sai rồi.
Bởi vì chawuciren lại chỉ đứng ở một chỗ, không hề động đậy, hắn trực tiếp nói với phía làn sương khói bên kia.
“Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.”