Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 377: Chương 377: Cho ta mượn long bào của ngươi (10)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- -------------------------------

Vân Phiếm Phiếm cũng không tới gần, chỉ đứng ở tại chỗ ngắm hoa.

Một lúc lâu sau, Quân Trì rốt cuộc cũng động.

Hắn đi về phía nàng, tựa như cũng thấy được nàng.

Nhưng bước chân của hắn không hề dừng lại, trực tiếp đi về phía trước, ngay cả một câu cũng không nói với nàng.

Vân Phiếm Phiếm nhìn bóng dáng hắn, cúi đầu nhìn nhìn y phục trên người mình.

Sớm biết hôm nay gặp phải Quân Trì thì nàng nên mặc y phục màu lam mới đúng.

Nàng đứng ở nơi đó nhìn hoa chốc lát rồi mới trở lại sân viện.

Bất quả lúc tối, cơ hội lại tới lần nữa.

Thời điểm nhận được tin tức Quân Trì muốn gặp nàng, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy ngày hôm nay ra ngoài vẫn là rất hữu dụng.

Phải biết rằng mấy ngày phía trước Quân Trì dường như đã quên đi sự tồn tại của nàng, căn bản cũng chưa từng nói muốn gặp nàng.

Sáng ngày hôm nay nàng vừa mới thấy Quân Trì thì buổi tối hắn đã muốn gặp mình.

Vân Phiếm Phiếm lại đi tìm váy áo màu lam mặc vào.

Lần này khi ra cửa, ma ma quản sự cũng không có đi theo nàng, bất quá biểu tình của bà giống như rất cao hứng, thấy trên đầu nàng có đeo một cây trâm thì ma ma quản sự liền duỗi tay lấy cây trâm đó xuống.

Lần này hòa thanh hòa khí giải thích với nàng: “Cây trâm cũng được coi là vũ khí sắc bén, không thể mang vào trong điện.”

Bà đem hoa lụa gắn lên tóc nàng, lại nói, “Nếu một ngày nào đó cô nương có thể bình bộ thanh vân*, được lọt vào mắt xanh của bệ hạ thì quy củ đối với cô nương mà nói sẽ không có tác dụng nữa.”

*Bình bộ thanh vân: Một bước lên mây.

Ngụ ý là, nữ nhân của Quân Trì sẽ có đặc quyền.

Cái đặc quyền này dường như không tệ.

Thị vệ ngoài điện đã hình như đã nhớ kỹ mặt nàng, cho dù nàng mới xuất hiện có một lần.

Nhìn thấy nàng, thị vệ liền lập tức đẩy cửa điện ra.

Quân Trì đang ở ngoại điện dùng bữa, bên cạnh còn có vài cung nữ thái giám hầu hạ.

Lư công công đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thấy nàng tới, vội nhắc nhở Quân Trì: “Bệ hạ, Tề cô nương tới.”

Trước kia đều là cô nương cô nương, bây giờ đã gắn thêm cái họ vào nữa.

Quân Trì đầu cũng không nâng, chỉ yên lặng ngồi đó ăn cơm.

Vân Phiếm Phiếm đành phải đứng chờ ở một bên, đợi Quân Trì cơm nước xong, cung nhân dọn đồ ăn xuống, hắn mới mở miệng.

Giống với mọi ngày, sau khi dùng xong bữa tối, hắn liền cho tất cả mọi người lui xuống.

Vân Phiếm Phiếm đi theo sau những cung nữ kia, vừa định bước ra khỏi điện thì nghe thấy Quân Trì ở phía sau nói: “Như thế nào, mới đến đã muốn đi?”

Không nghĩ cũng biết, hắn là đang nói mình.

Nàng quay đầu lại, buồn rầu nói với Quân Trì: “Thần nữ tới lâu như vậy, bệ hạ một câu cũng không nói, thần nữ cho rằng bệ hạ chỉ gọi thần nữ tới đây để quan sát bệ hạ ăn cơm mà thôi.”

Vừa nói dứt câu thì cửa điện cũng đã được người bên ngoài đóng lại.

Quân Trì vẫy vẫy tay với Vân Phiếm Phiếm: “Lại đây.”

Nàng đành phải đi theo Quân Trì tiến vào nội điện.

Sau khi Quân Trì đi vào liền cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một cái áo trắng ở bên trong, áo trong lỏng lẻo, không che lấp được da thịt của hắn, Quân Trì ngồi ở trước án kỷ, chống cằm hỏi nàng: “Ban ngày làm cái gì?”

Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Đi dạo.”

“Sau đó thì sao?”

Nhìn qua thì tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.

“Sau đó liền nhìn thấy bệ hạ.”

Vị bệ hạ này lại trả lời như thế này: “Nhưng trẫm lại không nhìn thấy ngươi.”

Vân Phiếm Phiếm nói theo hắn: “Vậy có lẽ là thần nữ nhìn nhầm rồi.”

Cũng không biết câu nào chọc cho hắn không cao hứng, tấu chương trong tay Quân Trì gõ hai cái ở trên mặt bàn, sau đó liền trực tiếp quét hết đống tấu chương xuống đất.

Đáy mắt Quân Trì ẩn ẩn hiện lên vẻ thô bạo, hắn hỏi: “Như thế nào, mỗi đều lớn lên giống trẫm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.