Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 386: Chương 386: Cho ta mượn long bào của ngươi (19)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ----------------------------

Vân Phiếm Phiếm lại sợ hắn tùy hứng, lộ ra cái sơ hở gì, cho nên đành phải tùy ý hắn.

Chỉ là có chút lo lắng, hắn khác thường như vậy, thái hậu nhất định sẽ qua xem.

Trạng thái của Quân Tiểu Ao cũng có chút kém,

Hai ngày nay hắn vô duyên vô cớ tinh thần uể oải đi, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy hẳn là bởi vì hắn không ăn những đồ có chứa chất gây nghiện kia.

Quân Trì có ăn một chút, nhưng hắn biết cách khống chế liều lượng đảm bảo bản thân sẽ không nghiện.

Nhưng sang tới Quân Tiểu Ao, hắn lại kiên quyết không ăn một miếng nào.

Vân Phiếm Phiếm cũng không biết nên để cho hắn ăn một chút, hay là không nên để cho hắn ăn.

Rốt cuộc thì thứ này cũng không phải thứ tốt gì, có độc tính, nhưng dường như không ăn thì sẽ rất khó chịu.

Tỷ như hiện tại, Quân Tiểu Ao nằm trên đùi nàng, mí mắt gục xuống, trên mặt ứa ra rất nhiều mồ hôi.

Vân Phiếm Phiếm lau mồ hôi cho hắn, Quân Tiểu Ao cảm nhận được tay nàng, lập tức gắt gao nắm chặt lấy.

Thần chí hắn đã có chút không rõ, cầm tay nàng liền muốn cắn.

Nhưng hàm răng chạm tới trên da thịt nàng rồi, lại không có cắn xuống.

Hắn chỉ hôn lung tung ở bên trên hai cái, sau đó liền cưỡng chế dịch đầu đi.

Giống như là đóa hoa khô héo, Vân Phiếm Phiếm nhìn cũng rất khó chịu.

Nàng vén sợi tóc bị mồ hôi dính ướt lên trên trán hắn ra, Quân Tiểu Ao mở to mắt nhìn nàng một cái, làm nũng: “Phiêu Phiêu, ta thật khó chịu.”

Thanh âm đứt quãng, xác thật là bộ dáng rất khó chịu.

Vân Phiếm Phiếm ôm mặt hắn, nói: “Ta có biện pháp để Tiểu Ao không khó chịu.”

Quân Tiểu Ao miễn cưỡng đánh lên tinh thần, hỏi nàng: “Biện pháp gì?”

Kỳ thật nội tâm hắn vẫn hiểu rất rõ, loại đồ vật này, chính là không có biện pháp nào.

Trừ việc tự mình cưỡng ép bản thân vượt qua thì không còn cách nào khác.

Nhưng hắn muốn phối hợp với nàng, không muốn để nàng mất hứng.

Hương thơm trên người nàng chậm rãi tiến gần tới chóp mũi hắn.

Quân Tiểu Ao cảm giác được có thứ gì đó vô cùng mềm mại đặt trên môi mình.

Hô hấp của nàng phả vào mặt hắn, Quân Tiểu Ao theo bản năng mà mút vào một chút.

Ngọt ngào, mềm mại.

Đó là môi nàng.

Tâm Quân Tiểu Ao đập bang bang, tức khắc liền không cảm thấy khó chịu nữa.

Chỉ cảm nhận được môi của nàng, cảm nhận được nó mềm tới mức nào.

Mềm tới mức hắn giống như muốn chết, bất quá không phải khó chịu muốn chết mà là vui vẻ muốn chết.

Sau khi hôn xong, Quân Tiểu Ao ngây ngốc cười cười, sau đó nói: “Hình như thật sự không đau nữa.”

Nói xong, liền trực tiếp ngất đi.

Vân Phiếm Phiếm sờ sờ cái trán của hắn, không nóng, lại sờ sờ khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt hồng nhuận dị thường vô cùng nóng, lại sờ sờ chính mình.

Hình như cũng nóng như vậy.

Vậy hẳn là vẫn bình thường đi.

Vân Phiếm Phiếm liền nằm xuống bên cạnh hắn, cùng hắn đi vào giấc ngủ.

Thời điểm Quân Trì tỉnh lại, cảm thấy ngực nặng nặng, miệng cũng tê tê, cánh môi giống như nứt ra, nóng rát đau.

Sau đó hắn hơi hơi nâng đầu lên, thấy Vân Phiếm Phiếm đang gối lên ngực hắn.

Khó trách bản thân cảm thấy ngực nặng như vậy.

Quân Trì muốn trực tiếp đẩy nàng ra, nhưng thời điểm đặt tay lên đầu nàng, hắn lại không tự chủ được mà giảm bớt lực đạo.

Nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, chậm rãi đặt ở trên giường, Quân Trì thấy nàng vẫn ngủ rất trầm ổn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trên người còn có chút không thoải mái, hắn thay đổi y phục sạch sẽ khác, đi tới cạnh bàn, đổ một ly trà lạnh, uống cạn nó xong mới miễn cưỡng cảm thấy cổ họng tốt hơn một chút, nhưng cánh môi vẫn rất đau.

Hắn sờ sờ cánh môi có chút nứt ra của mình, đầu ngón tay mềm mại làm hắn nhớ tới một gương mặt khác.

Thời điểm hắn khó chịu, nàng sẽ ôn nhu mà hôn hắn, trấn an hắn, hắn thậm chí còn có thể mơ hồ nhớ tới lúc ấy, tim mình đập nhanh đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.