Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Vân Phiếm Phiếm phát hiện Quân Tiểu Ao vẫn sẽ thử đồ ăn trước cho nàng, có một số thứ sẽ cố tình không cho nàng ăn.
Nhưng mà, hắn lại không chút do dự ăn những thứ đó.
Chẳng lẽ là do đêm qua quá gian khổ cho nên Quân Tiểu Ao có chút chịu không được?
Bất quá ít nhất thì có như vậy, hắn sẽ không khó chịu nữa.
Sau khi ăn xong, Quân Trì liền có chút lười nhác, ngồi ở trên ghế, cả người giống như yêu tinh hút đi dương khí của loài người.
Vân Phiếm Phiếm biết, đó là do thứ độc dược kia tác động lên.
Sẽ làm người ta nhịn không được mà thỏa mãn thoải mái.
Này kỳ thật chính là biểu hiện của việc đang sa đọa.
Vân Phiếm Phiếm vừa định nói chuyện, ánh mắt Quân Trì liền dừng ở trên người nàng.
Nàng kêu hắn: “Tiểu Ao...”
Nghe thấy cái tên này, Quân Trì đột nhiên hỏi nàng: “Ngươi không thích ta?”
Vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, nhưng không xa lạ.
Vân Phiếm Phiếm lại thấy được bóng dáng của Quân Trì.
Cái loại cảm giác kia lại xuất hiện một lần nữa, nàng luôn cảm thấy người trước mặt chính là Quân Trì.
Vân Phiếm Phiếm lắc lắc đầu.
Khóe môi Quân Trì hiện lên ý cười châm chọc, hắn duỗi tay, ngón tay bạch ngọc cầm lấy bình sứ ở trên bàn.
Ngón tay hắn đặt ở trên bình sứ, trong lúc nhất thời thế mà lại không phân biệt được rốt cuộc là bình sứ tương đối trắng, hay là tay hắn tương đối đẹp.
Sau đó, nàng liền thấy Quân Trì buông lỏng tay ra.
Bình sứ lập tức rơi xuống đất, giống như là một tấm gương, vỡ tan nát.
Thanh âm vỡ nát của đồ sứ có chút dọa người, đồng dạng dọa người chính là biểu tình của người đối diện.
Lạnh nhạt đến không giống người thường, y như băng tuyết vậy.
“Nhưng mà, trẫm rõ ràng nghe thấy ngươi nói, ngươi không thích trẫm.”
Hẳn đổi về cái xưng hô này.
Vân Phiếm Phiếm thế mà còn nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng đã biết rõ hắn hiện tại là ai.
Không phải Quân Tiểu Ao, là Quân Trì, chỉ có Quân Trì mới có thể giống như một đế vương, tự xưng trẫm.
Vân Phiếm Phiếm muốn nói đó là lời nói để dỗ dành Quân Tiểu Ao, rốt cuộc thì lúc ấy cái dáng vẻ kia của Quân Tiểu Ao, nếu nàng không dỗ dành hắn thì hắn sẽ càng làm ầm ĩ thêm.
Nhưng mà môi mới vừa mở ra, nàng liền nghe thấy Quân Trì nói: “Ra ngoài.”
Lời nói tới bên miệng liền lập tức nuốt trở về.
Tiểu Bạch Thái nhìn thấy ký chủ nhà mình bị mắng, cả giận nói: “Ký chủ đại nhân, chúng ta ra ngoài đi, xem xem đến lúc đó hắn phải làm sao!”
Vân Phiếm Phiếm không trả lời nó, chỉ là nàng thật sự xoay người đi ra ngoài.
Ngay cả đầu cũng không quay lại.
Nàng vừa đi, Quân Trì liền cảm thấy toàn bộ cung điện này đều không có chút sinh khí nữa.
Ngay cả thân thể của hắn cũng không có.
Hắn không muốn để nàng thấy bộ dáng suy sút chật vật của mình, cũng không muốn đem nàng cuốn vào trong vòng xoáy này.
Nàng hẳn là nên khoái hoạt vui sướng, không nên đối mặt với một Quân Trì bất kham như hắn.
Hắn không phải Quân Tiểu Ao, không thể làm nàng vui vẻ, hắn là Quân Trì, là Quân Trì đã chứng kiến qua rất nhiều thứ dơ bẩn máu me kia, là Quân Trì có nằm mơ cũng muốn quên đi tất cả.
Bản thân Quân Trì cũng chẳng vui vẻ gì.
Sau khi Vân Phiếm Phiếm ra khỏi cung điện, mới nói: “Không thích hợp.”
Tiểu Bạch Thái nghi hoặc hỏi: “Không thích hợp chỗ nào?”
Vân Phiếm Phiếm: “Chỗ nào cũng không thích hợp, tuy Quân Trì không ôn hòa như Quân Tiểu Ao, nhưng hắn cũng sẽ không táo bạo như vậy, một lần duy nhất ta thấy hắn táo bạo chính là ngày hắn hất toàn bộ tấu chương xuống đất.”
Nàng tinh tế hồi tưởng lại, lại tương đối chắc chắn hơn một chút.
Tiếp tục nói: “Nhưng mà hôm đó Quân Trì cũng không nói với ta những câu như thế kia, chứng tỏ hôm nay hắn cũng không có lý do gì phải nói như vậy với ta cả, nếu hắn là bởi vì mấy ngày hôm nay ta ở cùng một chỗ với hắn mà không thích, vậy thì chắc chắn lúc tỉnh lại hắn nên bảo ta cút luôn mới đúng, chứ không phải chờ tới tận bây giờ.”
Tiểu Bạch Thái nghe đến mơ mơ hồ hồ, nhưng dường như lại hiểu ra một chút.
Kết luận chính là, Quân Trì kỳ thật cũng có nguyên nhân của hắn?