Edit by Shmily
#Do not reup#
- -------------------------------
Hiện tại hắn thay đổi như vậy khiến nàng ta có cảm giác khủng hoảng.
Vừa rồi ánh mắt hắn nhìn mình, nàng cũng từng thấy qua, đó là vào lúc hắn mới tới đây, ánh mắt cũng nhìn từng người trong phủ này như thế.
Chỉ là sau đó hắn đã thu liễm lại, cho nên các nàng mới được nước lấn tới.
Hiện tại nhìn thấy một lần nữa, nha hoàn tức khắc nghĩ tới những việc làm khinh mạn của nàng lúc trước.
Nếu như...
Vẫn là nên đem chuyện này nói cho phu nhân thì tốt hơn.
Vân Phiếm Phiếm không thể ở trong viện của Lục Trầm quá lâu, mới qua một chén trà nhỏ, người của Lục lão phu nhân đã tới.
Người tới là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Lục lão phu nhân, Thải Thanh. Thải Thanh đi theo Lục lão phu nhân cũng phải mười mấy hai mươi năm, bình thường luôn được Lục lão phu nhân ưu ái, nha hoàn bên trong phủ cũng không ai dám đắc tội với nàng. Lần này nàng một mình đi tới nơi này, có thể nhìn ra được, Lục lão phu nhân tín nhiệm nàng tới mức nào.
Vân Phiếm Phiếm khó có khi tới Lục phủ được một lần, Lục lão phu nhân lại cực kỳ thích nàng, tự nhiên là muốn tìm nàng tâm sự.
Vân Phiếm Phiếm bất đắc dĩ phải tạm biệt Lục Trầm.
Lục Trầm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Thấy hắn đứng ở nơi đó, giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình hắn, Vân Phiếm Phiếm lại chạy về, nói với hắn: “Chờ muội rảnh sẽ lại tới tìm huynh.”
Động tác của Lục Trầm dừng lại một chút.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn không ngừng, Thải Thanh đứng bên kia dù sao cũng là người từng trải, lập tức liền chú ý tới sự khác thường của vị thiếu gia mới tới này.
Lục Trầm vội vàng thu liễm đi cảm xúc trong mắt, khống chế tốt rồi mới trả lời nàng: “Được.”
Lúc này Vân Phiếm Phiếm mới rời đi.
Trước khi đi, Thải Thanh còn liếc nhìn Lục Trầm một cái, cứ cảm thấy vị thiếu gia này tựa như có gì đó không đúng.
Tóm lại là so với những thiếu gia khác thì tốt hơn nhiều.
...
Nha hoàn đem sự tình thêm mắm dặm muối nói cho Tần thị biết.
Bản thân Tần thị đã nhìn Lục Trầm không vừa mắt, lúc này vừa nghe chuyện Lục Trầm nổi lên tính tình đại thiếu gia, nghĩ tới nhi tử của mình còn nằm liệt trên giường, một đứa con của tiện tì lại có thể sống dễ chịu như vậy.
Ngọn lửa trong lòng bùng lớn lên, nàng không nói hai lời liền phân phó mấy nha hoàn hay đi theo mình, một đám người mênh mông đãng đãng đi vào trong viện của Lục Trầm.
Cửa đột nhiên bị người ta đá văng, Lục Trầm nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy Tần thị thì biểu tình cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Hắn ngồi ở trên ghế, đứng cũng không đứng, cực kỳ có lệ mà kêu một tiếng: “Đại phu nhân.”
Thấy hắn ngồi ngay ngắn ở đó, không cao ngạo không nóng nảy, gương mặt kia cùng gương mặt của nha hoàn năm đó trùng điệp lên nhau, chính là gương mặt ấy, chính gương mặt ấy đã câu dẫn phu quân của nàng. Môi đỏ cong lên một độ cong châm chọc, trang sức kim sắc trên đầu theo tiếng hừ lạnh của nàng mà hơi đung đưa.
“Ngươi xem ngươi là cái thứ gì? Dám ở địa bàn của ta diễu võ giương oai, cũng không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng. Chỉ cần ta nói một câu, ngươi lập tức sẽ phải cuốn gói cút khỏi Lục gia, cút trở về cái khe suối nghèo khổ đó của ngươi.”
Mấy nha hoàn đứng đằng sau không hề có ý tứ thu liễm, ai cũng che miệng cười.
Các nàng đi theo Tần thị đã lâu, tự nhiên cũng biết Tần thị thích nghe nha hoàn nói những lời vuốt mông ngựa*, khiến nàng vui, chỗ tốt sẽ không thiếu.
*Vuốt mông ngựa: Nói lời ngon ngọt, nịnh hót.
Lục Trầm không bởi vì lời nói của nàng mà lộ ra thần sắc hoảng loạn, hắn hỏi lại: “Vậy sao đại phu nhân không thử xem?”
Tần thị cho rằng nói như vậy là hắn sẽ sợ, lại không nghĩ là hắn cư nhiên còn có thể làm trò trước mặt mọi người, phản bác lại nàng.
“Ngươi!”
Sau một chữ “ngươi” kia thì tay nàng chỉ có thể run rẩy chỉ thẳng vào mặt hắn, căn bản là không nói nên lời nữa.
Hắn tưởng nàng muốn hắn trở về sao? Nàng chỉ hận cái tiểu tạp chủng này không thể chết ở bên ngoài luôn mà thôi.
Thế nhưng vì hài tử của nàng, nàng nhẫn.
Hắn phải ở lại phủ, thế nhưng việc hắn sống thoải mái hay không thoải mái, thì chính là quyết định của nàng.