Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 185: Chương 185: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (24)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- --------------------------

Người còn chưa có nhìn thấy, dưới mặt đất đã phản chiếu bóng dáng của hắn.

Sau đó, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân.

Lục Trầm mặc một thân áo choàng màu xanh nhạt, ánh nắng buổi sáng đi theo hắn cùng tiến vào trong phòng, chiếu ở trên người hắn khiến thân hình gầy ốm cao lớn của hắn bị bao phủ bởi một tầng quang mang.

Giống như là có tâm linh tương thông, Lục Trầm cũng không nhìn lão phu nhân đầu tiên mà lại nhìn về phía nàng.

Ánh mắt có chút kinh ngạc, tựa như không nghĩ tới nàng sẽ ở chỗ này.

Biểu tình vui vẻ của đối phương cũng làm hắn cảm thấy cao hứng.

Toàn bộ Lục phủ, trừ nàng nhìn thấy hắn sẽ cười ra thì chỉ sợ là cũng không có người thứ hai.

Hắn đảm bảo với nàng, hắn nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào khi dễ hắn.

Hắn chắc chắn sẽ làm được.

Tầm mắt Lục Trầm từ trên người nàng thu lại, đi tới trước mặt Lục lão phu nhân, gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”

Thanh âm không chút phập phồng, Lục lão phu nhân cũng không phải không để tâm tới hắn, một tiếng “tổ mẫu” này thật sự khiến hốc mắt bà có hơi đỏ lên, cho dù trước giờ Lục Trầm có sống ở bên ngoài, không được nuôi dưỡng ở Lục gia đi chăng nữa thì chung quy lại hắn vẫn là huyết mặt của Lục gia. Nhìn thấy gương mặt của hắn, Lục lão phu nhân liền có chút cảm khái.

Lục Trầm tới gần bà, chủ động rót trà cho lão phu nhân.

Bởi vì góc độ cho nên Vân Phiếm Phiếm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Trầm.

Nhìn bóng lưng của hắn, Vân Phiếm Phiếm bắt đầu nghĩ, sau này nhất định phải để Lục Trầm ăn nhiều thêm một chút.

Tuy rằng Lục Trầm bởi vì hằng năm đều làm việc nhà nông và săn bắt thú rừng, thân thể của hắn nhất định rất khỏe mạnh, động tác cũng nhanh nhẹn, thế nhưng nhìn qua vẫn rất gầy.

Lục lão phu nhân thấy hắn châm trà cho mình, liền duỗi tay nhận lấy, ống tay áo to rộng của Lục Trầm trượt xuống, mắt sắc của Lục lão phu nhân lập tức thấy được dấu vết trên cánh tay.

Đường đường là thiếu gia của Lục phủ, trên tay thế mà lại có dấu vết bị người ta dùng roi mây đánh.

Sắc mặt Lục lão phu nhân lập tức trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Lục Trầm một cái.

Thấy ánh mắt Lục Trầm có hơi khẩn trương nhìn cái ly trong tay bà, lúc trước nhìn thấy hắn, hắn giống như là người không có linh hồn, ngồi một chỗ cũng không cảm nhận thấy sinh khí, nhìn thấy chỉ khiến cho người ta sợ hãi.

Hiện tại giữa đầu mày hắn lộ ra một chút biểu tình như vậy, tuy rằng đã cố ý khắc chế, thế nhưng lúc này hắn mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.

Chỉ là vết thương này...

Lục lão phu nhân quay đầu đi, nghiêng người nhìn Vân Phiếm Phiếm ngồi bên dưới, nói với nàng: “Cẩn Cẩn, bà ngoại muốn nói mấy câu với Lục Trầm ca ca của con, con ra bên ngoài chơi một lát có được không?”

Vân Phiếm Phiếm lập tức đứng lên.

Nàng có hơi do dự, bất quá Lục lão phu nhân là người tốt, hẳn là sẽ không làm gì hắn.

Nàng đi theo nha hoàn ra bên ngoài, trong phòng lập tức chỉ còn lại Lục lão phu nhân cùng nha hoàn Thải Thanh đứng ở bên người.

Thần sắc bà ngưng trọng, bảo Lục Trầm kéo tay áo lên.

Vân Phiếm Phiếm ở bên ngoài đợi hồi lâu, sáng sớm không quá nóng, bên kia còn có nha hoàn đang cầm gáo gỗ tưới nước cho hoa, tay áo đều kéo lên thật cao, có thể là bởi vì vừa mới quét sân xong cho nên lúc này trên mặt nàng ta đã có chút mồ hôi rỉ xuống.

Nàng vừa vặn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền bảo nha hoàn kia đưa gáo cho mình rồi sang bên kia nghỉ ngơi.

Mấy nha hoàn này ban đầu cũng không dám, rốt cuộc thì nàng cũng là tiểu thư, còn bọn họ là hạ nhân. Sau đó lại thấy Vân Phiếm Phiếm tưới nước đến vui vẻ, cũng không có cản trở nữa.

Chỉ là trong lòng thầm cảm khái, Cẩn Cẩn tiểu thư thật sự là vừa xinh đẹp vừa lương thiện.

Lúc tưới nước, nàng liền nhớ tới thời gian mình còn sống ở trong sơn động. Khi đó cũng chỉ có một mình nàng, cũng không có chuyện gì làm, trừ việc trồng hoa nuôi thảo dược ra thì cũng không có quá nhiều lạc thú. Nếu như nàng không trói định với Tiểu Bạch Thái thì hiện tại hẳn là còn đang tưới nước cho hoa ở sơn động đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.