Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------------
Cho nên vào loại thời điểm như thế này, nó đương nhiên muốn cùng ký chủ xông pha mọi mặt trận!
Tiểu Bạch Thái phụ họa: “Đương nhiên có thể!”
Có Tiểu Bạch Thái cổ vũ, Vân Phiếm Phiếm lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải làm chút gì đó.
Nàng đã từng nói, nàng sẽ bảo vệ Lục Trầm.
Lúc bôi thuốc, miệng vết thương trên lưng Lục Trầm lại nứt ra, nàng bảo nha hoàn mang nước vào, nha hoàn tiến vào chính là người ngày hôm qua đã bị Lục Trầm uy hiếp.
Nha hoàn bưng thau đồng, vừa định đi tới giúp Lục Trầm lau rửa miệng vết thương thì đã nghe thấy Lục Trầm nói: “Không cần.”
Sau đó, nàng liền nhận được một ánh mắt của Lục Trầm.
Ngày hôm qua bị hắn dọa, hiện tại lại thấy ánh mắt đó khiến cho nàng còn có chút e ngại.
Vì thế nàng liền đặt thau đồng ở trên giá, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Cẩn Cẩn tiểu thư, nô tỳ tay chân vụng về, không cẩn thận được như tiểu thư, vẫn là Cẩn Cẩn tiểu thư làm thì tốt hơn.”
Su khi nói xong, nàng lại nhìn Lục Trầm một cái.
Thấy đối phương đã rời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm mình nữa, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy nha hoàn kia nói cũng có lý.
Nếu nàng tự mình làm, vậy thì sẽ càng chứng minh được tâm ý, hơn nữa còn có thể xoát độ hảo cảm.
May mắn là nha hoàn kia nhường cơ hội này cho nàng, bằng không chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ hội trời cho rồi sao?
Nàng cầm khăn lụa, thấm chút nước rồi lau khô máu trên lưng Lục Trầm, sau đó mới bắt đầu thoa thuốc.
Chờ tới khi xong hết thì Vân Phiếm Phiếm mới cảm thấy mình như được giải thoát.
Nàng lau mồ hôi dính trên mặt đi, nhẹ nhàng gọi Lục Trầm một tiếng, phát hiện không có ai đáp lại.
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Vân Phiếm Phiếm ném khăn lụa trong tay vào chậu, chậu nước đã bị máu của hắn nhiễm hồng một mảng.
Nàng hơi dướn người lên phía trước để nhìn mặt Lục Trầm.
Tóc đen dài mượt rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt hắn, hai má tái nhợt trong suốt không có lấy một chút huyết sắc, đến gần hắn, nàng thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Thật đúng là ngủ rồi.
Vân Phiếm Phiếm vừa định giúp hắn sửa lại y phục cho tử tế thì bỗng nhiên thấy lông mi hắn run rẩy.
Sau đó, cặp con ngươi đen như mực lọt vào trong mắt nàng.
Giống như một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng nhỏ.
Vân Phiếm Phiếm nào có dự đoán trước được hắn sẽ tự nhiên mở to mắt, vốn là đang dướn người qua nhìn, bị dọa như vậy, thân thể liền không vững, trực tiếp ngã xuống.
Lục Trầm cách mình ngày càng gần, chờ tới khi cánh môi chạm tới da thịt hắn thì Vân Phiếm Phiếm mới phản ứng lại được.
Nàng... nàng hình như hôn má hắn rồi.
Trong lòng lại còn có chút tiếc nuối, tại sao không hôn trúng môi cơ chứ?
Vừa nhớ tới vấn đề này, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, lập tức bò dậy, ngồi ngay ngắn lại.
Bộ dáng đoan chính giống như một con mèo vừa bị chấn kinh này của nàng khiến Lục Trầm từ kinh ngạc lại cảm thấy buồn cười.
Trên má còn lưu lại độ ấm của nàng, Lục Trầm sờ mặt, giọng nói khàn khàn: “Muội khẩn trương như vậy làm gì?”
Lời hắn còn chưa dứt, Vân Phiếm Phiếm đã càng vội vàng.
Nàng nghe được thanh âm hắn liền cảm thấy thân thể khó chịu, quay lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Huynh không ngủ sao?”
Lục Trầm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cũng có chút buồn ngủ, là tại vì nàng xoa thuốc quá ôn nhu, tuy rằng lưng đau nhưng nghĩ tới nàng đang xoa thuốc lên đó thì hắn liền cảm thấy không đau nữa.
“Không.”
Vân Phiếm Phiếm lại bắt đầu cảm thấy may mắn.
May là lúc ấy nàng không vì mỹ sắc của Lục Trầm mà sinh ra ác ý, làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ. Nàng lúc đó rất chính trực, chỉ muốn chỉnh lại y phục cho hắn mà thôi. Ban nãy nàng mà có lỡ thật sự làm chuyện xấu thì hẳn là lúc hắn tỉnh lại, nàng sẽ rất mất mặt.
Hiện tại may mà chỉ là ngoài ý muốn.
Ừm, là ngoài ý muốn...