Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 193: Chương 193: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (32)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ------------------------------

Gã sai vặt đem lời nói của Lục Trầm nói lại không xót chữ nào.

Trong tay Lục Hải đang cầm bút lông bằng ngọc thạch, đây là chiếc bút không lâu trước ông ta mới mua được về, cán bút được làm bằng ngọc thạch thượng hạng. Loại ngọc thạch này rất kì lạ, mùa hè cầm nó trong tay lạnh lạnh man mát, mùa đông cầm vào lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nghe thấy lời gã sai vặt nói, ông ta nặng nề gác bút lông lên khay.

“Nó thực sự nói như vậy?”

Gã sai vặt không dám giấu giếm, cúi đầu nói: “Dạ, là tiểu nhân tân mắt nhìn thấy Lục Trầm thiếu gia đổ hết thuốc ra ngoài, sau đó nói là bệnh đã hết, không cần uống nữa.”

Người khác không rõ, Lục Trầm còn có thể không rõ sao?

Nơi nào có thuốc trị bệnh gì chứ.

Trước đó không lâu, nha hoàn trong viện lão phu nhân tới đây, truyền đạt lại lời lão phu nhân nói với Tần thị.

Lúc bấy giờ ông ta mới biết Tần thị giấu mình làm chuyện gì.

Chờ sau khi nha hoàn rời đi, Tần thị lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất, ở trước mặt ông ta khóc lóc kể lể.

Ông ta và Tần thị đã làm phu thê được gần hai mươi năm rồi, thế nhưng đối với bà ta tuyệt đối vẫn chưa thể gọi là yêu. Tần thị người này có dục tâm rất lớn, rất nhiều lúc khiến ông ta cảm thấy phản cảm.

Thế nhưng trước sau gì bà ta vẫn là thê tử của mình, là nương của hài tử mình.

Ông ta cũng không nói gì nhiều, chỉ quát lớn Tần thị hai câu, sau đó bảo bà ta không được đi tìm Lục Trầm nữa.

Trước mắt, nhi tử của ông ta vẫn còn cần Lục Trầm tới giải quyết, tuyệt đối không thể nháo lên với hắn. Tuy trong tay ông ta nắm được nhược điểm của hắn, thế nhưng thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trầm, ông ta liền biết hắn không phải người dễ dàng cam chịu gì.

Vô luận là từ tận trong xương cốt hay là hiện rõ trên nét mặt cũng vậy. Vì thế nên ông ta đối với đứa con trai cùng huyết thống này vẫn không yêu thích nổi, ông ta thích những người mà ông ta có thể khống chế ở trong tay, cho dù trước mắt chưa thể khống chế được Lục phủ thì ít ra ông ta cũng nắm được thực quyền.

Nếu như là lúc trước thì ông ta cũng không quản, muốn đánh thì cứ đánh đi. Thế nhưng lần này Tần thị làm việc quá không cẩn thận, giờ bị lão phu nhân phát hiện, ông ta cũng không có cách nào.

Giờ khắc này, nghe được những lời gã sai vặt báo lại, cả người ông ta bỗng nhiên lạnh run lên.

Xem ra Lục Trầm đang muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ta, loại chuyện như vậy, Lục Hải tuyệt đối sẽ không cho phép nó phát sinh.

...

Thời tiết thay đổi thất thường, ngày hôm qua vẫn còn nắng gắt, qua hôm nay trời bỗng nhiên liền nổi gió, mưa to một trận.

Bọt nước liên tục trút xuống như những hạt trân châu bị đứt, từ mái hiên trôi xuống, ngã vào bên trong vũng nước ở trên mặt đất, bắn lên từng mảnh bọt nước nhỏ.

Ngoài trời cũng là một mảnh sương mù mênh mông, đưa mắt qua nhìn cũng không nhìn thấy rõ cảnh sắc.

Lục Trầm chờ Vân Phiếm Phiếm tới, chỉ là sợ trời mưa, sợ nàng trên đường tới đây bị ướt, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt khăn vải để lau.

Không biết có phải do trời mưa hay không mà miệng vết thương trên lưng hắn bỗng nhiên ngứa ngáy, rất muốn gãi, thế nhưng nhớ tới lời dặn dò của nàng, tay liền cưỡng ép buông xuống.

Sáng sớm hôm nay, Lục Trầm liền cho người chuẩn bị giấy Tuyên Thành cùng bút lông.

Hắn cũng không biết dùng nó, chữ viết ra cũng vặn vẹo xấu xí.

Hắn nắm bút lông, luyện tập đi luyện tập lại chữ “Mộc” kia, trên tờ giấy chỉ chi chít có một chữ, chờ tới khi chữ viết có thể đọc ra được, hắn nhìn nó một chút, hàng lông mày nhíu chặt rốt cuộc cũng giãn ra.

Hai bên má hiện lên một tia ý cười.

Cuối cùng cũng có thể viết được hoàn chỉnh một chữ.

Hắn nhìn cái tự kia, trong mắt tràn ngập yêu thích.

Cửa bông nhiên bị mở ra, tiếng mưa rơi đột ngột gia tăng, gió cũng theo đó mà thổi vào, hắn tưởng Vân Phiếm Phiếm tới, vội vàng quay đầu lại, môi mỏng khẽ nhấp: “Cẩn...”

Nhưng khi nhìn thấy người tiến vào, câu nói kế tiếp liền bị hắn nuốt vào trong bụng.

Nụ cười trên mặt Lục Trầm đột nhiên thu lại, lông mi mảnh dài hơi run rẩy một chút, đôi đồng tử của hắn có chút tan ra, một lát sau mới chậm rãi nhìn lên, tầm mắt đã là một mảnh lạnh như băng.

Hắn buông bút lông trong tay xuống, nói: “Lục lão gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.