Edit by Shmily
#Do not reup#
- ------------------------------
Biểu cảm trên mặt Lục Trầm nhìn không rõ, hắn bước từng bước một đi tới bên cạnh mép giường của Lục Uyên.
Nha hoàn đứng bên giường của Lục Uyên vội vàng tránh ra.
Cũng không phải là bởi vì sợ Lục Trầm, mà là muốn nhân cơ hội này cách Lục Uyên xa một chút.
Mấy cái nha hoàn kia thấy cánh tay nàng đã biến thành một mảnh xanh tím, vẻ mặt liền trở nên đồng tình.
Tay Lục Trầm hơi lướt qua tấm màn mỏng, động tác thong thả, ưu nhã.
Lục Uyên không biết hắn muốn làm gì, cứ lẳng lặng nhìn hắn.
Sau đó tầm mắt Lục Trầm dừng lại trên người Lục Uyên, thanh âm nghe không ra cảm xúc vui buồn gì: “Vui lắm sao?”
Hắn bỗng nhiên hỏi như vậy, Lục Uyên liền hơi sửng sốt trong chốc lát, nhíu mày hỏi lại: “Cái gì vui?”
“Lập tức sẽ khỏi nhanh thôi.”
Biểu tình của Lục Uyên như thể hắn đang nói lời vô nghĩa vậy.
Đại khái là không nghĩ Lục Trầm sẽ làm gì mình cho nên miệng Lục Uyên cũng không giữ chút nào, muốn nói gì thì lập tức nói ra cái ấy.
“Trước kia cha ta có phải đã hứa với ngươi, sẽ giúp ngươi cầu hôn biểu muội?”
Lục Trầm không nói, thần sắc lại như được phủ một tầng băng sương.
Lục Uyên thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng liền dâng lên một trận khoái ý.
Phải, nên là như vậy mới đúng.
Loại người này, cũng chỉ xứng lộ ra cái biểu tình tuyệt vọng đáng thương như vậy mà thôi.
Lục Uyên ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Ngươi nghĩ là thật sao? Chỉ bằng ngươi cũng muốn cưới Tạ Cẩn Cẩn? Ngươi thì tính là thứ gì? Chỉ là một đứa con hoang khi cha ta nhất thời phong lưu cùng tiện tì kia sinh ra mà thôi, còn muốn cười tiểu thư Tạ gia, đúng là suy nghĩ hoang đường...”
Cổ bỗng nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ bóp chặt, đó là một bàn tay lạnh lẽo, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nhìn qua thì gầy yếu, thế nhưng lại dùng tới mười phần sức lực cùng sát ý.
Trước mắt chính là đôi mắt màu đen chứa đầy ý muốn giết người của Lục Trầm.
Cho dù Lục Trầm đã sớm biết Lục Hải đang lừa hắn, thế nhưng giờ phút này Lục Uyên nói ra những lời đó cũng đủ để khiến hắn mất đi lý trí.
Nội tâm có một thanh âm nói với hắn rằng, phải giết hắn ta, giết chết tất cả bọn họ.
Như vậy những người này sẽ không dám dễ dàng giẫm đạp khi dễ mình nữa, hắn cũng có thể được giải thoát.
Sức lực trong tay Lục Trầm càng ngày càng lớn, nhược điểm trí mạng của Lục Uyên bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nói cũng nói không nên lời, thế nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang chậm rãi rời đi. Cái loại thống khổ hít thở không thông kia đang lan tràn khắp toàn thân.
Trong mắt hắn ta rốt cuộc cũng xuất hiện tia khủng hoảng.
Nội tâm Lục Uyên vô cùng hối hận, hối hận chính mình ngu xuẩn, đi trêu chọc Lục Trầm.
Rõ ràng cha đã dặn hắn ta, bảo hắn ta không được bức Lục Trầm, lúc ấy hắn ta còn không cho là đúng.
Hiện tại khi sinh mệnh bị uy hiếp, hắn nhìn người trước mặt, cánh tay không ngừng cử động, thế nhưng cũng không có cách nào làm bàn tay đang bóp cổ hắn thả lỏng ra.
Đối phương còn cố ý cất giấu thực lực của mình.
Hắn ta là phải chết sao? Thực không cam lòng.
Bọn nha hoàn nhìn thấy một màn điên cuồng này, sợ tới mức chân mềm xuống, trong đó có một nha hoàn nhát gan đã phát ra một tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô này giống như là chú ngữ, kéo Lục Trầm trở lại hiện thực.
Lý trí dần trở về, tay Lục Trầm cũng buông lỏng.
Hắn không thể tự mình động thủ, nếu như làm vậy thì sẽ không quay đầu được. Phía trước còn có một trận chiến đang chờ hắn, hiện tại Cẩn Cẩn đang đợi hắn, hắn không thể đặt mình vào vòng nguy hiểm.
Hắn muốn an toàn đứng trước mặt nàng.
Thân thể Lục Uyên không động đậy được, chỉ có thể cứng ngắc thở dốc từng đợt.
Hắn ta sống lại rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra. . Ngôn Tình Hay
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lục Trầm, trong mắt hắn ta liền tràn đầy oán độc.
Hắn ta muốn đứa con hoang này phải chết!
Lục Uyên cao giọng hô to: “Người đâu, mau gọi người tới đây!”
Trong viện có người của Lục Hải, nghe được động tĩnh trong phòng Lục Uyên thì nhanh chóng chạy vào, Lục Uyên nhìn thấy những người đó, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, giọng the thé nói: “Mau đi tìm phụ thân!”