Edit by Shmily
#Do not reup#
- ---------------------------------
Nàng có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Vân Phiếm Phiếm cuộn tròn thân thể ở trong ngực hắn, Lục Trầm sau khi cảm nhận được liền càng thêm dùng sức mà ôm lấy nàng.
Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy nàng gọi: “Lục Trầm ca ca.”
“Ừm.” Hắn duỗi tay vén đi những sợi tóc tán loạn trên trán nàng, lại nói: “Ta ở đây, đừng sợ.”
Vân Phiếm Phiếm ở trong ngực hắn lắc đầu cực nhỏ, sau đó hỏi: “Là Lục Hải sao?”
Lần này nàng cũng không gọi ông ta là đại cữu nữa.
Nàng biết, Lục Hải người kia không chỉ nhắm vào nàng, mà còn nhắm vào cả Lục Trầm nữa.
Ông ta không phải loại người tốt gì.
“Là ông ta.”
Vân Phiếm Phiếm cũng không nói gì nữa, nàng gian nan duỗi tay, sau vài lần thất bại liền chấm dứt, cuối cùng nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Lục Trầm:
“Trên eo muội có một cái túi tiền, huynh giúp muội lấy đi.”
Lục Trầm nghe lời nàng lấy nó xuống.
Túi tiền màu xanh nhạt, bên trên thêu lá sen xanh thẫm cùng hoa sen màu hồng phấn.
Hắn đưa túi tiền đến trước mặt nàng, nàng lại cười nói: “Cho huynh đó, bánh quế hoa, lần trước huynh chưa được ăn, muội nghĩ bây giờ nhất định phải để huynh nếm thử nó.”
Lục Trầm mím môi, trong mắt là một mảnh sương mù mờ mịt.
Hắn nhẹ nhàng hít một ngụm khí, rồi lại thở ra, cố gắng không để nàng phát hiện biểu tình dị thường của mình.
Thẳng tới khi Vân Phiếm Phiếm ngất đi.
Tay hắn siết chặt lấy cái túi tiền, rồi lại sợ bánh quế hoa nàng vất vả mang đến bị nát, liền buông lỏng lực đạo.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, với tiểu cô nương ngốc nghếch này.
Hắn muốn nói, hắn kỳ thật đã sớm biết, hương vị của chiếc bánh quế hoa này, rất ngọt.
Hắn muốn nói, hắn không hề tốt như nàng nghĩ.
Hắn còn muốn nói, Cẩn Cẩn, gả cho ta có được không?
Lục Trầm nhét túi tiền vào trong ngực mình, hắn bế Vân Phiếm Phiếm lên, từng bước đi ra bên ngoài rừng.
Bọn người Lục thị tìm được căn nhà tranh kia, thế nhưng lại không thấy Vân Phiếm Phiếm, chỉ thấy hai người nằm trên mặt đất, trên đất còn có vết máu.
Tạ Vũ đá tỉnh người trên mặt đất, hỏi: “Muội muội của ta đâu?”
Người trên mặt đất mê mang hỏi lại: “Muội muội ngươi là ai?”
Tạ Vũ liền không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Tạ Cẩn Cẩn, một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi.”
Hai người kia liền hiểu ra hắn đang nói ai.
Còn không phải là tiểu cô nương bọn họ bắt tới kia sao?
Bị người nhà người ta tìm tới cửa, bọn họ cũng không dám ho he gì, nhưng vừa đi vào liền không thấy người đâu.
Thế nhưng dù làm cách nào cũng không nhớ ra là đã xảy ra chuyện gì, trong đầu là một mảnh trống rỗng.
Nhìn cửa bị phá nát ở trên mặt đất, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ thầm, sẽ không phải là gặp được nữ hiệp gì đó chứ?
Tạ Vũ thấy hai người này tỏ vẻ không biết, liền bảo hạ nhân đem người mang đi.
Lục Trầm đưa Vân Phiếm Phiếm hồi phủ, đem nàng vào trong phòng mình rồi lập tức cho người đi mời đại phu.
Sau đó lại bảo nha hoàn đi thông báo cho Lục lão phu nhân, nói là đã tìm được người rồi.
Vốn muốn làm Lục lão phu nhân an tâm, ai ngờ bà ấy lại một đường chạy thẳng tới đây, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của tôn nữ, nước mắt liền rơi xuống lã chã.
“Tạ Cẩn Cẩn, rốt cuộc là ai đã làm ra cái chuyện tốt này chứ, thật là đáng chết mà.”
Đại phu rất nhanh liền tới, thời điểm băng bó cho Vân Phiếm Phiếm, tuy nàng đang ngất đi, thế nhưng lúc đắp thuốc vẫn ít nhiều có cảm giác đau đỡn.
Tay lại có chút không an phận, Lục Trầm đành phải ngồi một bên nắm chặt lấy tay nàng. Thế nhưng sắc mặt hắn cũng không hề tốt, thậm chí còn khó coi hơn cả Vân Phiếm Phiếm.
Lục lão phu nhân nhìn thấy vết thương trên cổ tay nàng, nước mắt cũng không thể ngừng nổi.
Lúc này, Tạ Vũ cùng Lục thị cũng đã trở lại.
Nghe được hạ nhân trong phủ nói, liền vội vàng đi tới bên này.
Sau đó Lục thị cũng giống như Lục lão phu nhân, trực tiếp bật khóc tại chỗ.