Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Vân Phiếm Phiếm nhìn đồ hộp được mở ra ở bên cạnh, muốn xem đây là thức ăn gì cho mèo, lại phát hiện toàn là trái cây.
Cúi đầu thử ɭϊếʍ một cái, phát hiện hương vị cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn xong, cô liền cảm thấy mình no rồi, chỉ số ăn uống cũng lên đến 100%.
Tô Hạ nhìn cô cúi đầu ăn đồ hộp, vẻ mặt còn có vẻ rất thích thú, sau khi ăn xong còn nâng móng vuốt lên xoa xoa miệng.
Liên tiếp mấy động tác này khiến cho Tô Hạ sinh hoài nghi, đây thật sự chỉ là một con sủng vật trêи game sao? Sao trông nó giống thật như vậy chứ?
Hệ thống nhắc nhở: Sủng vật đã ăn no, hiện tại có thể lựa chọn cùng sủng vật đi chơi đùa.
Trêи màn hình lại xuất hiện vài cái lựa chọn, cái gì mà ném cầu len, cào ngứa linh tinh gì gì đó.
Tô Hạ ném điện thoại sang bên cạnh.
Hắn nằm thẳng lên giường, nhắm mắt lại, biểu tình vô cùng mệt mỏi.
Sau đó, tay hắn lại sờ tới điện thoại, tắt đèn, chọn cái trò ném cầu len.
Một quả cầu len màu cam liền từ ngón tay hắn di chuyển tới chỗ con mèo con, mèo con nhẹ nhàng nhảy lên bắt lấy quả cầu, sau đó hắn lại ấn một lần nữa, lại có một quả cầu hiện ra.
Như vậy qua bốn năm lần, tích phân từ 0 đã biến thành 10.
Tô Hạ xem con mèo kia chơi một lúc lâu, lỗi tai động một chút, thấp giọng nói: “Hẳn là đủ rồi đi?”
Sau khi nói xong, hắn liền đặt điện thoại sang bên cạnh, ngủ.
Khó có được một giấc ngủ đến hửng đông.
8 giờ sáng, Vân Phiếm Phiếm liền tỉnh, cô ngồi ở trêи giường, biểu tình trêи mặt còn có điểm ngốc ngốc, tối hôm qua hình như cô đã tiến vào bên trong điện thoại của Tô Hạ.
Như vậy cô tỉnh lại rồi, cái sủng vật kia có còn ở đó không?
Cô nhất thời tò mò, nhưng là nếu muốn biết thì phải xem điện thoại của Tô Hạ mới được.
Muốn xem được điện thoại Tô Hạ… khả năng không lớn đi.
Sau khi rửa mặt xong, Vân Phiếm Phiếm liền thay quần áo xuống lầu, trêи bàn cơm bày biện rất nhiều đồ ăn sáng, Phương Vũ Lộ đã ngồi ở đó, lúc nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm còn hỏi cô: “Tiểu Đường, hai ngày nay cảm thấy thế nào?”
Cô biết Phương Vũ Lộ là đang hỏi mình ở Tô gia có quen hay không.
Cô uống một ngụm sữa bò, trả lời: “Cũng được ạ.”
Phương Vũ Lộ rõ ràng yên tâm hẳn, sau đó liền cầm một miếng bánh mì nước, đứng lên, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Mẹ còn có việc, bây giờ phải ra ngoài, con ngoan ngoãn ở Tô gia, nhớ kỹ những lời mẹ dặn lúc trước, có biết chưa?”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu, Phương Vũ Lộ liền cầm túi ở trêи sofa, ra cửa.
Phòng khách cũng chỉ còn lại cô cùng một người giúp việc đứng bên cạnh.
8 giờ 10 phút, Tô Hạ bị thanh âm “tinh tinh” từ điện thoại đánh thức, gần đây hắn rất ít khi ngồi vào bàn ăn cơm, trước kia Tô Viễn Phàm không hay ở nhà, hắn chính là một mình ăn, từ khi hai người kia tới, hắn liền không thích xuống lầu ăn nữa.
Vì thế hắn liền lựa chọn việc ngủ hết cả buổi sáng.
Bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn còn tưởng là đồng hồ báo thức, duỗi tay muốn tắt đi, lại phát hiện giao diện không đúng. Tập trung nhìn vào, đây đâu phải là đồng hồ báo thức, đây rõ ràng chính mà con sủng vật gì kia đang đói bụng mà.
Tô Hạ lập tức tỉnh ngủ.
Hắn dùng 10 điểm tích phân ngày hôm qua đổi lấy đồ ăn cho nó, con mèo tựa hồ như không giống như tối hôm qua, ăn cũng không hề đáng yêu như trước nữa, nhìn động tác cứng ngắc y như được thiết lập sẵn, thỉnh thoảng còn kêu “meo meo” vài tiếng rất có quy luật, giống như đã được lập trình từ trước.
Tô Hạ bất giác cảm thấy không còn thú vị nữa, trong chốc lát vẫn là xóa đi.
Cái loại ứng dụng này căn bản là không có tác dụng gì cả.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo vào.