Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 117: Chương 117: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (14)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

Thái độ thập phần nghiêm túc.

Tô Hạ nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, vỗ trán nghiêng đầu qua một bên.

Sau đó hắn lại hỏi cô: “Cô tên Khương Đường?”

Lúc trước hình như có nghe qua.

Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Ừm, Khương trong sinh khương*, Đường trong hoa hải đường.”

*Cái này cũng không rõ là cái gì, sợt gg thì hình như là một vị thuốc Đông Y.

Khóe môi Tô Hạ khẽ nhếch: “Còn tưởng là kẹo đường chứ?”

Lúc trước Vân Phiếm Phiếm cũng tưởng cái tên này có ý như vậy. Người lần đầu nghe thấy tên Khương Đường này chắc cũng đều sẽ nghĩ như thế đi.

“Không phải.”

Ánh mắt Tô Hạ nhìn cô có chút ý vị thâm trường, lúc sau, hắn liền rời khỏi nhà ăn, xoay người đi lên lầu.

Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc nhìn bóng dáng hắn.

Sao cứ có cảm giác Tô Hạ trở nên tà khí hơn nhỉ?

Cúi đầu nhìn vòng tay, giá trị hắc hóa đang giảm xuống?

Tô Hạ trở về phòng, mở điện thoại ra, bên trong là con mèo kia đang suy yếu nằm ngủ ở đó, không có lấy một chút sức sống nào.

Hắn click mở trò chơi, tiếp tục ném cầu len cho mèo như hôm qua, con mèo kia tuy rằng cũng nhảy lên đỡ, thế nhưng tổng thể thì vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tô Hạ vốn còn nghĩ xóa cái phần mềm này đi, nhưng không biết vì cái gì mà ý nghĩ này bỗng nhiên biến mất.

Hắn ở trêи phần mềm tìm được chỗ đặt tên, mở ra ấn vào hai chữ: Khương Đường.

Vì thế, trêи đỉnh đầu con mèo kia liền thêm hai chữ “Khương Đường”.

Tâm tình nháy mắt liền tốt lên, Tô Hạ tùy tay rút một quyển sách từ trêи kệ xuống, nằm ở trêи giường đọc sách.

Vân Phiếm Phiếm ăn xong cũng về phòng học bài, những tư liệu này là Phương Vũ Lộ mua cho cô, bà biết con gái mình là một người thích học, cho nên liền đã mua những thứ này về để lấy lòng cô, tuy rằng không đủ lắm, thế nhưng vẫn có thể ứng phó.

Đọc hơn một tiếng đồng hồ, cô liền cảm thấy mắt hơi cay cay.

Bỗng nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô.

Lúc cô tỉnh thì cô vẫn là cô, sủng vật kia vẫn là nó, vậy nếu bây giờ cô đi ngủ thì có phải sẽ biến thành sủng vật kia không?

Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy có chút kϊƈɦ động, phảng phất như đã khám phá ra được một thế giới mới.

Cô thu dọn sách xong liền lên giường nằm, nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, quả nhiên đã về tới bên trong không gian kia.

Cô không nhìn thấy bóng dáng Tô Hạ, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà phòng hắn, vì thế cô liền kêu to “meo meo meo” vài tiếng.

Tô Hạ đang đọc sách, nghe được âm thanh liền khép sách lại.

Từ sáng tới giờ, hắn phát hiện sủng vật này khác biệt rất lớn với sủng vật tối qua của hắn. Chỉ cần hắn không nhìn điện thoại thì nó căn bản cũng sẽ không làm ra bất cứ động tĩnh gì, lúc này lại đột nhiên kêu lên, liền khiến cho Tô Hạ có chút kinh ngạc.

Hắn lấy điện thoại qua, phát hiện con mèo kia đang dùng móng vuốt lay lay đồ vật, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Tâm tình Tô Hạ tựa như tốt lên không ít.

Đầu ngón tay hắn ấn trêи màn hình một chút, sau đó nói: “Đi, đưa mày đi chơi game.”

Tô Hạ mở WeChat, đem cái người tối hôm qua bị hắn kéo đen mở lại.

Nhậm Ngọc ở nhà vô cùng buồn chán, cũng không biết Tô Hạ có dùng phần mềm kia của cậu hay không. Bản thân cậu còn cảm thấy cái phần mềm đó không tồi, thế nhưng đó là do cậu thiết kế ra a, đương nhiên là cảm thấy không tồi rồi.

Nghĩ tới bởi vì hôm qua mình thúc giục Tô Hạ nhiều quá mà bị kéo đen, Nhậm Ngọc liền cảm thấy nhân sinh của cậu ta quá là bi thảm.

Thời điểm điện thoại vang lên, thì cậu chỉ lười biếng gục đầu xuống xem.

Lúc nhìn thấy bên trêи là tin nhắn Tô Hạ gửi tới, cậu đột nhiên bật từ trêи giường ngồi dậy.

Tô ca: Tới chơi game.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.