Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 124: Chương 124: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (21)




Edit by Shmily

#Do not reup#

Shmily: Năm mới năm me, Shmily chúc các bạn luôn vạn sự như ý, phúc lộc đầy nhà, thành công tấn tới, và đặc biệt là càng ủng hộ mình nhiều hơn nữa nha!

– ————————————

Tô Hạ nhàn nhạt nói: “Tùy cô.”

Trêи mặt không có bất cứ cảm xúc gì, thế nhưng Tô Hạ lại có thể cảm giác được nhịp tim của mình đang tăng nhanh.

Vân Phiếm Phiếm lập tức trả lời: “Em nhất định sẽ tới.”

Nói xong còn như sợ hắn sẽ đối ý, lập tức liền đóng cửa lại chạy về phòng.

Tô Hạ đứng ở tại chỗ hồi lâu, một lúc sau mới gỡ khăn lông treo ở trêи cổ xuống, xoa xoa mặt, trêи mặt đã không còn mồ hôi, cũng không biết có phải do khăn quá thô ráp hay không mà cọ qua cọ lại khiến mặt hắn có chút đỏ lên.

Thời tiết đúng là rất nóng mà.

Hắn xoay người đi vào buồng vệ sinh.

Sau khi tắm rửa xong, hắn nghĩ nghĩ rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Nhậm Ngọc.

Lúc Nhậm Ngọc nhận điện thoại, ngữ khí có chút thụ sủng nhược kinh: “Tô ca, sao anh lại gọi cho em vào lúc này?”

Tô Hạ rất ít khi gọi điện cho cậu ta, bởi vì hắn cũng không có chuyện gì quá quan trọng cần nói với cậu, đại đa số thời điểm đều là cậu tới tìm hắn, hơn nữa còn là tìm hắn qua tin nhắn WeChat.

Khó có được khi hắn gọi điện tới, Nhậm Ngọc còn có chút không thể tin được.

Chẳng lẽ là phần mềm của mình chơi tốt tới mức Tô Hạ không còn khống chế được bản thân nữa?

Tô Hạ châm chước một lát mới hỏi: “Lần trước cậu nói cậu có mấy cái đĩa trò chơi tương đối dễ chơi, còn giữ không?”

Nhậm Ngọc cũng là một người thích chơi game, hơn nữa cậu còn thích nghiên cứu cho nên sẽ mua rất nhiều đĩa game về chơi, rất nhiều trò đều là những trò chơi nền tảng cơ bản, thị trường bên ngoài đều không còn bán nữa.

Hỏi mượn đĩa game thì Nhậm Ngọc có, chỉ là cậu không nghĩ tới Tô Hạ sẽ hỏi mượn mà thôi.

Tô Hạ chơi game rất giỏi, đĩa trò chơi hắn chơi cũng là những loại tương đối khó, như vậy đối với hắn mới có tính khiêu chiến, cho nên những cái game nền tảng cơ bản này hắn cơ hồ là chưa từng đụng vào.

Nhậm Ngọc cũng không tính sẽ rủ Tô Hạ chơi những loại đó.

Chẳng lẽ Tô Hạ ăn sơn hào hải vị nhiều rồi nên muốn thử vị của cháo trắng rau xào sao?

Đây là một cơ hội tốt, Nhậm Ngọc vội vàng trả lời: “Có có có, buổi chiều em mang tới cho anh.”

Tô Hạ “ừ” một tiếng liền muốn cúp điện thoại, lại nghe đối phương nói: “Tô ca, thực sự thì em có rất nhiều trò muốn cho anh coi, anh xem chiều nay chúng ta có thể nói chuyện nhiều thêm một chút không?”

Nói là nói chuyện nhiều thêm một chút, Tô Hạ hiểu rõ nội dung là gì, không thể nghi ngờ chính là cái phần mềm kia rồi.

Nhậm Ngọc nói ra những lời này cũng không dễ dàng gì, nếu như Tô Hạ không muốn nói nhảm nhiều với người khác thì chính là một chữ cũng không thèm cho, vốn cậu cũng không nghĩ Tô Hạ sẽ đáp ứng, thế nhưng mà thanh âm của hắn truyền tới từ đầu kia điện thoại khiến cho Nhậm Ngọc cao hứng muốn chết.

“Mang tới hết đi.”

Nhậm Ngọc chưa từng kϊƈɦ động như vậy bao giờ.

Còn may là cậu giữ lại nhiều đĩa game như vậy.

Tô Hạ nhìn chiếc chăn mỏng được đối phương gấp chỉnh tề đặt ở trêи giường, hắn cầm lên, chuẩn bị cất vào trong ngăn tủ, lúc mở tủ ra lại bỗng nhiên dừng lại.

Hai giây sau, hắn lại đóng tủ lại.

Rồi đặt chăn trở về giường.

Ừm, có khả năng đêm nay sẽ lại dùng tới.

Tối hôm qua sau khi biến thành sủng vật không nhận được sự quan tâm của Tô Hạ xong, Vân Phiếm Phiếm cũng không muốn đi ngủ nữa, chờ tối rồi tính sau. Sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền trở về phòng đọc sách, vừa hay gặp được Tô Hạ đang ra khỏi phòng.

Nhìn dáng vẻ thì chắc là chuẩn bị ra cửa.

Vân Phiếm Phiếm còn chưa có mở miệng hỏi, Tô Hạ đã nói trước: “Tôi ra ngoài một lát.”

Vân Phiếm Phiếm không biết tại sao Tô Hạ lại phải báo cáo với mình, thế nhưng vẫn nói: “Anh đi cẩn thận, chú ý an toàn.”

Tô Hạ “ừ” một tiếng, đứng ở huyền quan xỏ giày vào, tay hắn dừng ở trêи tay nắm cửa, quay đầu thấy Vân Phiếm Phiếm vẫn còn đứng ở đó, cũng không biết nghĩ thế nào mà lại thấp giọng nói một câu: “Tôi sẽ về sớm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.